Beta: NKHA
????
Tới được địa chỉ Tống Hiền đưa đã là hơn 8 giờ tối. Vinh Tình cũng không nghĩ tới trên đường lại kẹt xe đến như vậy, hơn nữa anh càng thấy kỳ quái là thẻ của người trong quyển sách này mỗi tháng đều có mười vạn sao?
Sao đầy một đường này tất cả đều là siêu xe?
Hoàn hảo, mình đặc biệt trở về thay đổi chiến kỵ là đúng đắn! Bằng không thiếu chút nữa liền thua!
Vinh Tình đắc ý trong lòng.
Ồ? Chuyện gì xảy ra vậy?
Xe thong thả chuyển động, Vinh Tình nhìn thoáng qua hàng siêu xe phía trước, còn có một người so với một người càng ăn diện lộng lẫy hơn đứng trước siêu xe, anh khẽ nhíu mày.
Này giống như có người đang mở tiệc rượu?
Anh lại lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua định vị, không sai mà! Chính là nơi này!
Dừng xe lại ở bên người một phục vụ trong bãi đậu, Vinh Tình xuống xe tiện tay ném chìa khóa qua.
"Tiệc rượu bắt đầu rồi? Tống Hiền đâu?"
Phục vụ bãi đậu xe hiện lên một tia hâm mộ dưới đáy mắt, vội càng cung kính nói.
"Tống tiên sinh ở bên trong tiệc."
Vinh Tình không biểu hiện cảm xúc chỉ gật đầu cất bước đi vào, chiến bào mặc trên người đều muốn hạ thấp nổi bật của tất cả mọi người ở đây xuống. Vinh Tình đang chửi ầm lên trong nội tâm!
Má! Cái tên Tống Hiền rác rưởi này! Vậy mà lại không có lòng tốt!
Anh mở tiệc rượu sao không nói với lão tử một tiếng? Nếu không phải lão tử muốn khoe giàu, hừ, là muốn dùng hương thơm của tiền tài đả động anh, thì lão tử đêm nay đã phải mất mặt đến tận Thái Bình Dương rồi!
Được rồi, cái tên rác rưởi này tuyệt đối không phải một tuyệt vời anh có thể coi trọng, nhường cho bạch liên hoa hưởng thụ đi!
Trong lòng mang theo một tia tức giận đi vào tiệc rượu, Vinh Tình liếc mắt một cái liền thấy một nam nhân nhân mô cẩu dạng* bị vây ở chính giữa.
(*Nhân mô cẩu dạng: mặt người thân chó, đây là câu nói mang hàm ý mỉa mai ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều gì.)
Anh khó chịu đánh giá trong chốc lát, sau đó càng thêm khó chịu.
Má! Tên Tống Hiền này thoạt nhìn nhân mô cẩu dạng thế nhưng cũng được cỡ tám phần, khó chịu! Quá khó chịu!
Ước chừng là ánh mắt anh quá mức nóng rực, Tống Hiền đang cùng vài vị khách khứa nói chuyện vừa ngẩng đầu lên liền đúng lúc đối diện tầm mắt Vinh Tình. Tống Hiền có chút kinh ngạc, chợt nhìn Vinh Tình ngăn nắp xinh đẹp đáy mắt liền có tí xiu thất vọng nhưng rất nhanh lại che giấu, khóe môi treo lên một nụ cười tiêu chuẩn nhìn Vinh Tình đang đi tới.
Người còn chưa tới thì tiếng đã tới trước.
"Vinh tổng đã tới, thật đúng dịp, tôi vốn còn đang suy nghĩ có nên nhắc nhở Vinh tổng đêm nay trong nhà vừa vặn có tiệc rượu hay không. Nhưng mà Vinh tổng quả nhiên là Vinh tổng, thì ra đã biết trước."
Vinh Tình ha hả một tiếng trong lòng.
Nói tiếng người đi được không?
Anh làm bộ không chút để ý nâng tay lên, cần phải từ góc độ này cho Tống Hiền thấy được đồng hồ mấy ngàn vạn trên tay mình làm hắn chói đến mù mắt.
"Tống tổng biết nói đùa, tôi nơi nào có năng lực biết trước, sau khi gọi xong cho Tống tổng tôi liền trực tiếp tới đây, cũng may mọi người đều không để ý đến cách ăn mặc mộc mạc của tôi nên lúc này tôi mới không bị mất mặt."
Không phải là đấu võ mồm sao! Tới đi! Tổn thương lẫn nhau đi! Ai sợ ai!
Mặt Tống Hiền nháy mặt vặn vẹo.
Ai con mẹ nó ăn mặc mộc mạc!
Đôi mắt lại bị chói một chút, hắn chịu đựng lòng hiếu kỳ không nhìn cái đồng hồ kia nhưng trên thực tế hắn không nhìn cũng có thể đoán được giá trị ít nhiều của cái đồng hồ đó từ một thân trang phục này của Vinh Tình!
Cái tên chó này! Mấy buổi đấu giá lớn mỗi năm cái nào cũng đến, vậy cũng đủ biết họ Vinh rốt cuộc có bao nhiêu tiền!
Tống Hiền nghiến răng nghiến lợi cố nặn ra một nụ cười.
"Vinh tổng nói không sai mọi người đều nên ăn mặc mộc mạc chút, là do tôi hôm nay chưa kịp chuẩn bị, nhưng mà trong một lần đấu giá Vinh tổng hạ thủ lưu tình nhường tôi mua được đôi nút tay áo kia, hôm nay tôi cũng tiện tay mang theo, mà Vinh tổng giống như cũng rất yêu thích, anh có muốn nhìn thử một chút không?"
Tôi mẹ nó cho anh tức chết! Không phải muốn khoe sao! Tới đây!
Vinh Tình bị sự không biết xấu hổ của hắn làm cho khiếp sợ. Đây là người gì vậy? Lần trước nếu không phải bá tổng anh liên tiếp mua được tám món, tới món thứ chính thật sự cảm thấy Tống hiền quá đáng thương nên nhường cho hắn, bằng không nút tay áo này nên là của anh!
Hắn vậy mà còn lấy ra khoe!
Hetui*! Không biết xấu hổ!
(*Hetui: Là một từ phổ biến trên Internet. Nó là một từ tượng thanh, là một loại âm thanh mô phỏng một người khạc ra. Cách phát âm của hetui rất giống âm thanh phát ra khi khạc nhổ. Từ 'hetui' còn rất giống từ 'huh' mà chúng ta thường nói.)
"Tính toán một chút, thật ra lúc ấy tôi cũng cảm thấy nó không phù hợp với cái giá hai mươi vạn, nhưng mà có lần tôi mang theo nó, trợ lý nói không phù hợp với khí chất của tôi nên tôi cũng không mang nữa."
Nói xong, anh giống như nhớ ra gì đó.
"Đúng rồi, tôi nhớ rõ lúc ấy Tống tổng cũng muốn đấu giá món đó, tôi để đó không dùng cũng vô dụng, dù sao cũng là bạn bè giảm giá 988 nhường cho Tống tổng đi."
Làm anh mẹ nó tức chết này!
Tóc Tống Hiền đều sắp tức giận đến dựng thẳng lên.
Cái tên Vinh Tình này rốt cuộc là muốn như thế nào! Hắn hôm nay tới là muốn đối nghịch với mình sao?!
Trùng hợp, Vinh Tình vừa vặn cũng nhớ tới vấn đề này. Tiện tay lấy hai ly rượu trên tay phục vụ đi qua, Vinh Tình đưa một ly đến ý bảo Tống Hiền chỉ có sức chiến đấu giống trình độ gà tiểu học nhận lấy.
"Chúng ta ra vườn hoa tâm sự?" Khoe giàu thành công, Tống Hiền này cũng nên phát hiện bản thân kiếm tiền không đủ nhiều đi? Còn không nhanh chóng lại đây hợp tác cùng anh?
Tống Hiền không muốn nhận ly rượu. Hắn thậm chí cảm thấy Vinh Tình không thể nói lý! Tên này chẳng lẽ không nên chán nản tới đây xin mình hợp tác sao? Loại thái độ cùng nổi bật giống chủ nhân của tiệc rượu này là chuyện như thế nào?
Vinh Tình kỳ quái nhìn Tống Hiền một cái.
"Sao vậy, anh không uống?" Rượu này rất ngon đấy!
Nghĩ, anh lại nếm một ngụm. Tống Hiền nhìn dáng vẻ này của anh, trong lòng liền dậy sóng.
Không được! Hắn không thể ngay cả uống rượu cũng bị hạ thấp được!
Nhận ly rượu, Tống Hiền một hơi uống cạn.
Thắng!
Hắn đắc ý nghĩ.
Vinh Tình đá đá hắn, "Đi ra ngoài tán gẫu." Nói xong anh liền quay đầu đi làm Tống Hiền sửng sốt một chút. Đợi đã, đi đâu?
Sau đó hắn choáng váng đi theo.
Tới vườn hoa nhỏ, Vinh Tình kiểm tra khắp nơi một chút. Tốt, không có mấy cặp đôi thân mật, cũng không có mấy cặp đôi đi nɠɵạı ŧìиɦ. Anh lúc này mới nhìn Tống Hiền, nói thẳng một câu.
"Nói đi, anh vì sao không chịu hợp tác, vì một đứa con trai?" Ây da trong truyện đam mỹ tất nhiên không có lựa chọn thứ hai!
Tống