Sau khi té xỉu, Trình Nghiên phát hiện chính mình được chuyển tới một không gian trắng xóa, cái gì cũng không có, gần như là hư vô.
[Kí chủ, nhiệm vụ của cô thất bại.]
Hệ thống thanh âm bỗng nhiên vang lên, rõ ràng không có cảm tình gì, cô lại cảm thấy giống như nghe ra tiếc nuối cùng trách cứ.
[Là, thất bại] . Suy nghĩ hiện tại của có chút chết lặng.
[Kí chủ, thế giới này kì thật là lấy nam nữ chủ vì trung tâm vận chuyển, bởi vì cô thất bại, nữ chính giờ đây đã trở thành nữ phụ, đã không có nữ chính, rất có khả năng địa vị nam chủ có thể sụp xuống, do đó ai cũng đều có thể trở thành tân nam nữ chủ, những người đó sẽ đạt được cực cường khí vận, thế giới liền sẽ lâm vào một mảnh hỗn loạn. Bất quá.. Còn một cái biện pháp bổ cứu, cô nguyện ý làm sao? Nếu cô không làm, sẽ có ký chủ mới tới thay thế cô.]
Trình Nghiên: [Biện pháp gì? ]
Hệ thống: [Tuyển ra một cái tân nữ chủ thay thế nữ chủ cũ ở bên nam chủ, chúng ta đây là ngọt văn hệ thống, lực lượng chống đỡ thế giới này chính là độ ngọt ngào, nguyên bản độ ngọt ngào của nam nữ chủ là một trăm phần trăm, cho nên cô chỉ cần cùng nam chủ nói một hồi luyến ái đạt đến hai trăm phần trăm, cô liền có thể trở thành tân nữ chủ.]
Trình Nghiên lúc trước vẫn còn đang bao phủ trong bóng ma phải đi về làm người thực vật, nghe hệ thống nói vậy, nhẹ nhàng thở ra, yêu đương đếm trên đầu ngón tay so ra dễ dàng hơn nhiều, cô nhíu mày. [Nếu thay thế được nữ chủ cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, vì cái gì lúc bắt đầu không đồng nhất làm nhiệm vụ này? ]
Hệ thống: [Bổ cứu nhiệm vụ sở dĩ là bổ cứu nhiệm vụ, tự nhiên chính là bởi vì nhiệm vụ chủ tuyết thất bại mới có thể làm, nếu không cô không có quyền hạn mở nó, ký chủ cô lựa chọn tốt chưa? Là thoát ly thế giới hay tiếp tục làm nhiệm vụ? ]
Trình Nghiên nhắm mắt, thời điểm mở mắt ra, đã hạ quyết tâm: [Thứ hai, tôi chọn thứ hai.]
Hệ thống: [Bổ cứu nhiệm vụ chính thức mở ra, thỉnh ký chủ ở trong vòng năm ngày đạt thành 200% ngọt ngào độ luyến ái.]
Trình Nghiên khiếp sợ: [Thời gian gấp như vậy? ]
Hệ thống: [Ký chủ, nữ chủ tồn tại là không thể thiếu, nếu một lần nữa cô làm nhiệm vụ thất bại, thì năm ngày sau địa vị nhân vật sẽ trở nên hỗn loạn.]
Trình Nghiên còn muốn hỏi cái gì, ý thức lại lần nữa trở nên mơ hồ, cô đã bị hệ thống đưa về thân thể.
* * *
"Nghiên Nghiên, em cuối cùng cũng tỉnh, có chỗ nào không thoải mái không?"
Trình Hướng Dương ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giường, thân thể hơi khom, sắc mặt có chút tiều tụy, lo lắng sốt ruột hỏi cô.
Trình Nghiên vừa mới tỉnh, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, đầu óc có chút không phản ứng kịp, theo bản năng liền trả lời hắn: "Muốn ăn đồ vật, rất nhiều."
Bộ dáng ngoan ngoãn làm nhân tâm đều muốn manh hóa.
Trình Hướng Dương nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt càng thêm nhu hòa: "Sao có thể không đói bụng được, em ngủ đều mau đến ngột ngày."
Hắn sủng nịch mà cười: "Em chờ, anh đi gọi cơm cho em."
Trình Nghiên ngẩn ra.
Một ngày?
Một ngày?
Bổ cứu nhiệm vụ kỳ hạn tổng cộng cũng chỉ có năm ngày?
Ký ức trước khi hôn mê chợt hiện ra, Trình Nghiên kéo góc áo khoác của hắn, ở hắn mỉm cười trong ánh mắt, cô ngẩng mặt, ngữ khí hơi gấp: "Thích Trạch.. đâu?"
Trình Hướng Dương ý cười.. Chậm rãi cứng đờ.
Cùng lúc đó, cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, người tiến vào cư nhiên là Vệ Dương cùng Tần Tu.
Vì thế, ba đạo thanh âm tức hộc máu cùng nhau nổ tung.
"Hắn chết rồi!" Tần Tu âm u mà nói.
"Em còn nghĩ hắn?" Trình Hướng Dương khiếp sợ lại phẫn nộ.
"Em sao có thể còn nghĩ thằng chó má kia?" Vệ Dương tạc mao.
"..."
Trình Nghiên giữ im lặng, ánh mắt mơ hồ, một màn này.. Quỷ dị lại quen thuộc.
* * *
Lấy loại này Tần Tu bọn họ hào môn nhị đại thế lực, muốn tra được hành tung của cô cũng không khó, cho nên Trình Nghiên nhìn thấy bọn họ cũng không ngoài ý muốn, chỉ là.. Hiển nhiên bọn họ cũng đều đã biết sự tình cô ở biệt thự Thích Trạch. Còn phi thường kiên quyết mà nhận định cô bị Thích Trạch ép buộc mới ở cùng hắn.
(Thật ra chuyện này cũng không có sai)
Cùng với.. Cô bỗng nhiên hôn mê cũng quy về lỗi của Thích Trạch, bởi vì bác sĩ đối với phía bên ngoài giải thích là thân thể suy nhược quá độ dẫn tới ngất xỉu.
"Mới không phải ở chung a, tôi cùng hắn chỉ là..". Trình Nghiên ý đồ giải thích.
"Nghiên Nghiên, em đừng sợ." Trình Hướng Dương cười lạnh, ", Thích Trạch còn muốn bắt nạt em, anh liền đánh gãy chân hắn!".
Vệ tiểu thiếu gia càng khoa trương hơn, nửa quỳ ở trước giường bệnh, hai móng vuốt cầm tay cô, đôi mắt đỏ lên, tủi thân lại phẫn uất mà nhìn cô: "Nghiên Nghiên, em trở về cũng không tới xem anh, có phải hay không em đã quên anh rồI?"
Nhìn khuôn mặt đáng thương hề hề của hắn, tựa như thiếu niên trong sáng như ngọc, tướng mạo lại soái khí, thật dễ dàng khiến cho mọi người có thiện cảm.
Đối diện với đôi mắt đen nhánh trong trẻo, Trình Nghiên ngữ khí hòa hoãn: "Tôi không quên tôi không quên."
"Ta liền biết Tiểu nghiên sẽ không quên mất vị hôn phu này mà!"
Vệ Dương đôi mắt một chút liền sáng, giương hai tay, mừng rỡ như điên mà tưởng xấn lại đây, nhưng mà_ xấn không được?
Xoay đầu, liền phát hiện cổ mình bị Tần Tu cấp trụ.
"Làm cái gì?" Thiếu gia tính tình nháy mắt bạo ngược.
"Vị hôn phu?" Tần Tu ha hả cười lạnh, đem hắn xách lên xoay tới phương hướng đối diện cửa, thong thả ung dung mà nói: "Có bệnh nhân lúc còn sớm nên trị."
"Cậu mẹ nó mới có bệnh!" Vệ Dương cau mày quắc mắt mà rống xong, quay mặt đi nhìn về phía Trình Nghiên, biểu tình lại ôn nhu đến không được: "Nghiên Nghiên, em nói anh là vị hôn phu của em đúng hay không?"
Trình Nghiên: "..."
Bộ dạng hắn chờ mong đắc ý thật khiến người ta không đành lòng đả kích hắn, là có phải hay không, chính hắn thật không biết sao?
Đang nghĩ ngợi, cô liền nghe thấy Trình Hướng Dương ngữ khí cổ quái mà nói: "Tiểu thiếu gia, ý cậu là sự kiện 5 năm trước cậu đến trước cửa nhà ta cầu hôn sao?"
"Đúng vậy đúng vậy!" Vệ Dương phảng phất dường như rất có tự tin, kiêu ngạo mà nâng lên soái khí cằm, liếc mắt Tần Tu: "Nghe thấy được? Anh của tôi đều cho tôi làm chứng, Nghiên Nghiên là đồng ý lời cầu hôn của tôi!"
Tần Tu ánh mắt quỷ dị khó lường, giống như đang xem kẻ ngốc, lạnh lùng cười.
Trình Hướng Dương không chút để ý mà cười>>
Ngữ khí giống như bất cần đời "Đừng kêu anh sớm như vậy, ngày đó cậu uống say cho nên cậu không biết.." Hắn ý cười càng sâu "Cậu cầu hôn là không sai, nhưng mà đối tượng không phải Nghiên Nghiên."
Vệ Dương dường như không nghe rõ: ", Không phải Nghiên Nghiên?"
Trình Hướng Dương cười chế nhạo, ánh mắt nhìn về phía Tần Tu: "Tần tổng, cảm giác bị một người nam nhân cầu hôn, có phải hay không khắc cốt minh tâm."
Giọng nói vừa dứt.
Tần Tu sắc mặt đen hoàn toàn, không biết ghê tởm vẫn là ghét bỏ.
Vệ Dương sắc mặt lúc đen lúc trắng, giống như gặp quỷ.
Trình Nghiên cũng sợ ngây người.
5 năm trước vì Thích Trạch mà làm gia yến, Vệ Dương tựa hồ đích xác bị Thích Trạch rót rất nhiều rượu, nhưng.. Cô hoàn toàn không tưởng tiểu thiếu gia lại ngốc bạch ngọt đến tình trạng này, cư nhiên lại cầu hôn tình địch của mình, còn tưởng rằng mình đã cầu hôn thành công, lòng liền như vậy mà tràn đầy vui vẻ tin suốt 5 năm.
Hắn giờ phút này diện tích bóng ma tâm lý.. So với thiên hải còn cao hơn.
* * *
Bất quá, cũng may còn có trò khôi hài vừa rồi, Tần Tu cùng Vệ Dương đều cảm thấy vạn phần mất mặt. Vội vàng đến như thế nào thì ra về như thế.
Bọn họ vừa đi, Trình Hướng Dương cũng an tâm thoải mái mua đồ ăn cho cô.
Trong phòng bệnh cũng chỉ dư lại một mình Trình Nghiên.
Thời gian nhiệm vụ chỉ còn bốn ngày, cô cần thiết muốn nắm chặt thời gian hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là nghĩ đến muốn cùng Thích Trạch một lần nữa yêu đương, cô lại cảm thấy kì quái.
Muốn nói thích cũng không đến mức, đã sớm biết là hắn muốn cùng nữ chính ở bên nhau, cô lại sao có thể thích hắn? Nhưng là cũng không có cảm giác bài xích chán ghét là được.
Thích Trạch lúc đầu vẫn là chàng trai trong nóng ngoài lạnh, một người bạn trai săn sóc tinh tế, diện mạo dáng người đều không thể chê vào đâu được, nếu không có nhiều nhiệm vụ lung tung rối loạn như vậy, có lẽ cô sẽ thực sự thích hắn cũng nên. Cho nên, hệ thống muốn cô thay thế nữ chủ cùng hắn ở bên nhau, cô ngược lại có chút thở dài nhẹ nhõm một hơi, kết quả này tổng so với biến trở thành người thực vật cũng vẫn tốt hơn nhiều.
Chỉ là hệ thống cũng quá hố, lúc trước cô dựa theo cốt truyện đem Thích Trạch ngược lên ngược xuống, hiện tại lại muốn cùng hắn ngọt ngọt ngào ngào yêu đương.
Thấy thế nào đều là ở tìm đường chết.
Thích Trạch thật sự có thể bỏ hết khúc mắc trong lòng cùng cô ở bên nhau sao?
Cho dù bên ngoài hắn biểu hiện như không có chuyện gì, nhưng cô vẫn là cảm thấy thực ảo a, nói không chừng hắn đang âm mưu chuyện gì đó cũng nên.
Nhưng mà, mặc kệ trong lòng hắn chân thật ý tưởng là như thế nào, cô cũng chỉ có thể ăn được cả ngã về không, lúc này đây thất bại thì sẽ không cơ hội khác bổ cứu.
Từ chỗ hệ thống tra được nam chủ phòng bệnh, cô xuyên giày, đi ra cửa tìm hắn.
* * *
Dựa theo tình huống bệnh tình của Thích Trạch, hẳn là phải trụ vài ngày mới đúng, nhưng y tá lại nói cho cô, Thích Trạch đã làm thủ tục xuất viện, vừa mới rời đi không lâu.
Trình Nghiên mím môi, nhìn phòng bệnh trống rỗng.
Thích Trạch không có tới xem cô, cô phía trước có chút dự cảm, hiện tại dự cảm ấy ngày càng mãnh liệt hơn.
Hắn sẽ không.. Ngay tại thời điểm này mà từ bỏ?
Trình Nghiên đành phải hỏi lại hệ thống: [Thích Trạch hiện tại ở đâu? ]
Ngoài dự đoán, Thích Trạch còn không có rời đi bệnh viện, hiện tại đang ở trên sân thượng bệnh viện.
Từ từ?
Trình Nghiên đồng tử hơi co lại: [Mi nói.. Sân thượng? ]
Hệ thống ngữ khí không hề giao động: [ Ý chí sống của nam chủ chỉ còn 0, 5%, giá trị hắc hóa 100%, giá trị nguy hiểm 100%.]
Trình Nghiên: [.. Nói tiếng người]
Hệ thống: [ Nam chủ không phải nghĩ chính mình đi tìm chết, mà là muốn cho toàn thế giới chết cùng hắn, hắn là năng lực vận chuyển trung tâm duy trì thế giới này, nếu hắn chết, cả thế giới đều sẽ sụp đổ.]
Trình Nghiên: [..]
Cho nên, cô mới hôn mê có một ngày mà thôi, Thích Trạch là đem chính mình lăn lộn đến như thế nào mới tới mức hủy diệt cả thế giới?
Thật là đủ.. Lợi hại a.
Trình Nghiên một hơi chạy lên sân thượng, không có người,