Tần Việt bị đau tỉnh.
Hắn hoàn toàn không thể bỏ qua trận quặn đau từ bụng dưới truyền đến, giống như ruột gan xoắn lại một chỗ, dạ dày cũng muốn biểu tình, có thứ gì đó từ trong bụng muốn trào ra, không chịu được nữa mà chui thẳng vào WC.
Khi ra khỏi đó, Tần Việt cảm thấy bản thân trên dưới chẳng còn tí nước nào, liếc qua đồng hồ: 4h30p.
Còn may, có thể ngủ thêm một lúc.
Tần Việt kéo lê cơ thể trở về phòng, ngã thẳng xuống giường.
Việc hắn ghét nhất trên đời này chính là tiểu đêm.
Bởi vì làm chuyện này xong, thì cơn buồn ngủ cũng bỏ hắn mà ra đi.
Tần Việt thử nhắm mắt lại lần nữa, tự thôi miên bản thân, cầu mong có thể sớm đi vào mộng đẹp.
Thật vất vả sắp được như ý, kết quả cơn đau kia lại đội mồ sống dậy, Tần Việt "Đệt" một tiếng, lại một lần nữa cong đít vào WC.
Kể từ đây, cơn ác mộng của hắn bắt đầu, hắn không rõ nguyên nhân, nhưng đây đã là lần thứ tư, Tần Việt có chút không hold được, đỡ tường.
Ngày mai đi thi, hôm nay còn bị tiêu chảy, cái số má cứt chó gì vậy?
Tần Việt khóc không ra nước mắt, hắn muốn tìm thuốc cho vơi đi nỗi đau, nhưng vấn đề đây không phải nhà hắn, cũng không muốn đánh thức giấc ngủ của Hạ Tịch, lại càng không thể lục tung đồ đạc của người ta.
Nam tử hán đại trượng phu! Bố mày chấp hết!
Nhưng hình như Tần Việt đánh giá hơi cao năng lực của bản thân, sáu rưỡi Hạ Tịch dậy rửa mặt, nhìn thấy hắn tái nhợt chạy ra từ phòng vệ sinh, sợ hãi hỏi thăm: "Anh...không sao chứ?"
Hạ Tịch thấy nam chính sắp nghoẻo đến nơi, nhất thời cảm thấy hơi đau trứng, chắc chắn là do dâu tây ăn hôm qua có vấn đề, nhưng cậu cũng không dám nhận lỗi, chỉ đành nói lảng sang chuyện khác: "Mình đi bệnh viện nhé."
Tần Việt suy yếu gật đầu, hắn thực sự nghĩ rằng ngồii một lúc sẽ khỏi, thế nhưng cuộc đời một lần nữa vả thẳng mặt, khiến cho hắn khó lòng tiếp thu.
Hạ Tịch bỗng nhiên cảm thấy đường đường là nam chính còn bị mình hại cho thảm, thực sự có chút đáng thương nên nhanh chóng gọi xe, đưa Tần Việt đi.
"Mất nước quá độ." Bác sĩ phán, mặt lạnh tanh: "Qua kia truyền nước muối."
Hạ Tịch có chút do dự: "Nhưng hôm nay bọn cháu còn phải đi thi...."
Bác sĩ trợn mắt, lườm cậu một cái: "Thi quan trọng hay mạng quan trọng? Đừng tưởng mấy cậu còn trẻ nên không coi bệnh tật ra gì, đến lúc hối hận thì đã muộn rồi! Nhanh ra kia đi."
Hạ Tịch nhìn thoáng qua Tần Việt lãnh khốc trong truyền thuyết đang cosplay em gái Lâm Đại Ngọc, trong lòng rối tinh rồi mù: Huhu, Anh Việt, em xin lỗi...
"Cậu về đi thi đi, đừng quan tâm đến tôi." Tần Việt nhìn gương mặt ân hận của cậu, không có sức lực lên tiếng.
Hắn chỉ cho rằng bản thân không cẩn thận cảm lạnh, kể cả khi đã ăn bánh kem của Hạ Tịch cũng không nghĩ đến việc cậu sẽ cho hắn ăn đồ hết hạn, thế nên hắn không nghĩ theo hướng này.
Cho nên, hắn không biết nguyên nhân?
Ôi, ơn trời!!!! Tiến độ nhiệm vụ an toàn rồi!!!
Nội tâm Hạ Tịch mừng như điên, liền theo bậc thang Tần Việt giăng sẵn cho cậu đi xuống, làm ra vẻ mặt quan tâm sâu sắc: "Tối nay, em lại đến thăm anh."
Cậu lưu luyến đi từng bước nhỏ ra khỏi phòng bệnh, thành công nhận về thêm sự hài lòng của nam chính.
Tiến độ nhiệm vụ đạt 60%.
Hầy, vai chính nam thần này, hình như đầu óc không được thông minh cho lắm thì phải...
Một lần truyền dịch này của Tần Việt là truyền tới hai ngày, hoàn toàn bỏ qua kì thi, một môn cũng không thèm làm, nhưng điều đó cũng chả ảnh hưởng đến vị trí đứng đầu của hắn.
Hạ Tinh Dã tự nhận bản thân phát huy không tồi, an ủi vỗ vai: "Anh Việt, cậu với Hạ Tịch nhà cậu một người đứng nhất, một người đứng nhì, về sau học chung một lớp, có nhiều việc giúp đỡ được nhau đấy." [ Ý Dã là nhất, nhì từ dưới lên í :3]
Thành tích của Hạ Tịch ở trường học chưa bao giờ là bí mật, điểm số thấp đến mức khiến cho người ta không ngờ đến, lấy môn toán ra làm ví dụ, coi như chia đề toán ra làm ba phần, người bình thường tùy tiện khoanh bừa, ít nhất trong 150 điểm cũng phải lấy được 10 điểm.
Nhưng Hạ Tịch thì khác, mỗi lần cậu ta khoanh bừa có thể hoàn mỹ tránh đi đáp án đúng, cả bài thi viết đầy chữ, nhưng không trúng câu nào, thực sự khiến cho người ta không hiểu mô tê gì cả.
Tần Việt trừng mắt nhìn y: "Nói năng cho cẩn thận, cái gì là nhà tớ, tớ cùng cậu ta không liên quan, đừng có mà buộc chung với nhau."
"Không phải lập tức sẽ có quan hệ sao?" Hạ Tinh Dã cười đến mười phần đáng khinh: "Cậu không đi thi mà đòi ở lại lớp một à?"
Trường học trước đây chia lớp dựa vào các ban văn – lý, nhưng sau này sửa lại, quyết định chia lớp dựa trên thành tích, mà thành tích lần này của Tần Việt, chắc chắn có thể vào lớp mười!
"Kể cả khi có vào lớp mười." Tần Việt hừ lạnh một tiếng: "Đẳng cấp của tớ cùng cậu ta giống nhau à?"
Hạ Tinh Dã: ".........."
Rồi, rồi, rồi, tớ biết cậu thông minh đẹp trai nhất rồi!
Tần Việt học tập tốt, đầu óc thông minh, thuộc về nhóm học sinh có thiên phú, tuy rằng thường xuyên không thèm làm bài tập, nhưng chỉ cần gọi hắn lên bảng thì không có vấn đề nào mà hắn không giải quyết được. Điều này khiến chủ nhiệm lớp một vừa yêu vừa hận, thực ra, hắn chỉ cần mở miệng xin thi lại là có thể tham gia, nhưng Tần Việt không muốn.
Cũng không phải lương tâm hắn trỗi dậy muốn nhường lại cơ hội cho người khác, mà là hắn biết thành tích của Hạ Tịch không tốt, chắc chắn sẽ ở lại lớp kém nhất, mà với điểm số lần này của Tần Việt, chắc chắn có thể chung lớp với cậu.
Hắn không biết mình bị làm sao, chỉ đơn giản rất có hứng thú với Hạ Tịch, muốn ở gần cậu hơn một chút để không có cái nhìn phiến diện về cậu nữa.
.
"Cô Vương, chủ nhiệm giáo dục mời cô đến văn phòng" Vương Giai đang ngồi sửa lại giáo án thì bị thầy Lý cùng tổ gõ bàn làm việc.
Thầy Lý trong trường nổi danh là người miệng rộng, lập tức đem bát quái vừa hóng hớt được ở phòng chủ nhiệm nói ra hết: "Cô Vương, khổ thân cô thật, là học sinh lớp mười lại gây chuyện cho cô đấy."
Vương Giai cảm thấy không thể hiểu