Thực ra chuyện của cô cháu gái Bạch Ngọc cũng không to lớn gì, chỉ là cùng bạn học xảy ra một chút tranh cãi nhưng đối phương bám riết không buông tha, thế nào cũng đòi kêu phụ huynh đến giải quyết, giáo viên cũng không hiểu rõ sự việc, đành phải hạ giọng mới cả hai bên.
Lúc ra về, Bạch Ngọc vô cùng không vui cằn nhằn: "Chú nhỏ, sao chú phải xin lỗi cô ta?"
"Không phải nó cũng xin lỗi cháu rồi à?"Tần Việt chả có tâm tư gì nói đạo lý, hiện tại đầu óc hắn chỉ nghĩ đến Hạ Tịch, rối như tơ vò.
"Chú không biết được đám người kia đáng ghét đến mức nào đâu..." Bạch Ngọc mặc kệ Tần Việt có nghe hiểu không, cứ thao thao bất tuyệt nói xấu bạn học.
Tần Việt nhìn qua con hẻm nhỏ ban nãy, không còn ai, có lẽ Hạ Tịch đã trở về mất rồi.
Trong lòng hắn có chút trống trải, rõ ràng hắn đuổi Hạ Tịch đi trước, vậy mà vẫn còn chút mong chờ cậu sẽ ở lại đợi mình.
Tần Việt gọi điện cho Vương Giai, lấy cớ là mình không khỏe nên xin về trước, thực chất hắn chỉ đang sợ không dám đối mặt thế nào với Hạ Tịch.
Hắn cần thời gian để có thể bình tĩnh lại.
Hơn nữa, nếu giờ gặp lại chắc chắn sẽ cực kỳ xấu hổ!
"Tiểu Ngọc, chú không thể đưa cháu về nhà." Tần Việt mệt mỏi xoa xoa mi tâm: "Cháu có thể tự về được không?"
"Đương nhiên là được rồi." Bạch Ngọc trợn trắng mắt: "Chú cho rằng cháu là trẻ lên ba à? Hàng ngày cháu đều tự về nhé!"
"Ừ, vậy chú ý an toàn."
"Biết rồi, chú nhỏ cũng về cẩn thận nhé."
"Ừm."
Sau khi về nhà, cơm chiều Tần Việt cũng chả buồn ăn, lên phòng nằm khóa trái cửa.
Cảm giác o bế trong phòng mới khiến cảm xúc hắn được giải phóng ra toàn bộ, Tần Việt hít sâu mấy cái, cho đến bây giờ, hắn cần phải một lần nữa xem lại mối quan hệ của mình với Hạ Tịch.
Ban đầu là cậu ta theo đuổi hắn, sau một thời gian dài hắn không hề thích cậu, cảm thấy cậu rất phiền.
Nhưng từ khi lên lớp mười một, Hạ Tịch như biến thành một người khác, có thể khiến cho cảm xúc của hắn trở nên vui vẻ, đồng dạng hình như không còn giống trước nữa.
Kể cả nhiều lúc cũng khiến hắn tức điên lên, nhưng không thể không thừa nhận hắn không chán ghét nổi Hạ Tịch.
Hơn nữa, sau cái hôn ngày hôm nay, lúc đó hắn bị dọa cho ngu người hoàn toàn mất khả năng ngôn ngữ, thậm chí còn không thèm phân tích xem những điều mình nói sau đó có thực sự là chủ ý của bản thân hay không.
Hình như, hắn đối với Hạ Tịch có chút hung dữ...
Đệt, điên à, người bị cưỡng hôn là mình, ok? Sao mình còn hâm hấp ở chỗ này lo lắng cho cảm nhận của cậu ta?
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?
Tần Việt tức đến mức đấm vào cái gối mềm.
Hắn tự nhận mắt cao hơn đầu, không có khả năng yêu thích người khác, ngay cả nữ thần Bạch Tiếu Tiếu trong đầu hắn cũng không khác mấy đứa con gái bình thường, đáng nhẽ ra ngay cả Hạ Tịch hắn cũng nên chướng mắt mới phải.
Tần Việt cũng không phải chưa từng ảo tưởng về nửa kia của đời mình, xinh đẹp, tri thức, dịu dàng, hay làm nũng, tất cả đều phù hợp với Hạ...
Vch, thôi ngay!
Tần Việt cẩn thận tưởng tượng, cũng đã ngộ ra được chân lý không ổn cho lắm.
Gương mặt của Hạ Tịch không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng chắc chắn là đẹp trai, hơn nữa đường nét gương mặt cậu thiên về dịu dàng, so với các nam sinh khác thì trông xinh đẹp hơn.
Hắn ở trên mạng dăng nhiều ảnh như thế, ba mẹ anh em tốt đều chỉ like cho có, nhưng Hạ Tịch lại tặng mèo cho hắn.
Còn cái câu nói 'sau này nếu anh có người mình thích, ngày anh ở bên cậu ấy là ngày em bỏ đi' với biểu cảm mềm nhũn khi xin quýt hôm nay của cậu gọi 'nam thần'...
Cái nào cũng trúng hình mẫu hắn xây dựng!
Với lại, Hạ Tịch cũng đâu có khuyết điểm gì lớn cho lắm...
Hay ngày mai thử ngồi xuống nói chuyện với cậu, có lẽ, có lẽ...thử quen nhau một chút?
Độ ấm trên mặt Tần Việt dần dần tăng, hắn không nhịn được hồi tưởng lại nụ hôn lúc chiều một chút.
Nụ hôn đầu tiên của hắn...
Rõ ràng hai người đều không có kỹ xảo thế nhưng có vẻ cũng rất ngọt...
Hắn duỗi tay sờ môi mình, giống như trên đó còn vương lại chút mềm mại.
Hoàn toàn thuộc về Hạ Tịch.
Đệt!
Trái tim Tần Việt đập bồm bộp không ngừng, hắn lấy tay che mặt ngã thẳng vào giường lớn, đem mặt vùi vào cái gối mềm mại.
Hắn thấp thỏm, bất an, lặn qua lộn lại thay đổi đủ mọi tư thế cũng không thể nào ngủ nổi.
Nhìn qua di động một lát, không có tin nhắn của Hạ Tịch.
Xin lỗi cũng được, thổ lộ cũng được, tại sao lại im lặng như thế?
Không lẽ cậu ta đang được mình mở lời?
Tần Việt lập tức thẳng lưng dậy, hung hăng chọc chọc màn hình, tự tưởng tượng ra đầu ngón tay mình đang chọc lên mặt Hạ Tịch, hừ, là cậu theo đuổi tôi chứ không phải tối theo đuổi cậu nhá!
Lấy đâu ra cái chân lý người bị cưỡng hôn phải nhắn tin trước an ủi người cưỡng hôn vậy!!!
Tần Việt thở hồng hộc mở ra khung chat của Hạ Tịch, đưa tay vào gõ gõ, nhưng rất lâu cũng không ra nổi một tin, cứ đánh rồi xóa.
Nói thế nào? Nói cái mẹ gì?
Chắc chắn là muốn hắn xin lỗi???
Dựa vào đâu!
Tần Việt ném di động sang một bên, đem chăn trùm qua đầu, ngủ! Ngủ được rồi thì không phải nghĩ ngợi gì nữa!
Tôi con mẹ nó nếu nhắn tin xin lỗi cậu ta thì tôi là con chó!
Hơn nửa tiếng sau, tay Tần Việt mò ra khỏi chăn, cầm di động lên gõ từng chữ một.
Thực ra ban đầu hắn định nói một câu không đầu không đuôi rồi Hạ Tịch chắc chắn sẽ thuận theo câu chuyện của hắn mà phát triển nên, khẳng định sẽ không thiếu đề tài.
Hơn nữa, chính hắn đã hạ mình nhắn tin với cậu thì có lý do gì cậu ta lại không vui mừng đáp lại?
Thế là, mang theo một niềm tin sắt đá, Tần Việt nhắn một tin vô cùng có cá tính: [Onl?]
Kết quả hắn nhìn chằm chằm màn hình