Hạ Tịch đang đắm chìm trong thế giới của mèo và chuột, thật vất vả mới đem cái ‘chuyện xưa’ đáng chết kia quên đi, kết quả ngón tay vừa đụng phải một vật ấm ấm...
Cái loại tình huống này không phải cảm xúc lướt qua, ngược lại còn dần dần hướng về phía trước thẳng đến khi hoàn toàn che lại tay cậu.
Lạy hồn!!!!
Những thứ cậu đang cật lực quên đi thời điểm này lại xuất hiện một cách rõ ràng nhất: Gương mặt quỷ dữ tợn, tiếng bước chân thùng thùng, nữ quỷ toàn thân che chắn chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ rực...cùng với cảm giác bị vuốt ve.
Hạ Tịch cứng người, cậu thực sự rất muốn khóc, thằng tó Hạ Tinh Dã đang yên đang lành đi kể dăm ba câu chuyện tào lao đó làm con mẹ chiiiiii!!!
Cậu bị sợ, dường như không biết phản ứng lại thế nào, quơ thật mạnh tay đáp trả.
Động tác này dùng mười phần sức lực, một tiếng bốp vang lên so với động tác đập bàn của lớp phó học tập chỉ có hơn chứ không có kém, toàn bộ phòng học trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Cùng lúc đó, xung quanh trở nên sáng bừng.
Có điện.
Ánh sáng nhu hòa khiến cho tầm mắt của mọi người không bị ảnh hưởng nhiều lắm, tất cả đều tập trung về nơi phát ra âm thanh ban nãy.
Hạ Tịch cảm thấy mình nên ngất đi cho rồi.
Tần đại nam thần một tay ôm mặt, ngu ngu nhìn chằm chằm cậu. Mà chứng cứ phạm tội thì chóe mắt đến mức không có cách nào che chắn.
Hở?
Hạ Tịch cũng ngốc luôn, tầm mắt cậu di chuyển xuống dưới vừa lúc bắt được cánh tay của đồng chí nam thần đặt lên tay mình.
Cho nên vừa nãy là vị đại ca này chứ không phải quỷ?
Trên mặt Tần Việt nóng rát, cực kỳ đau. Hắn run run duỗi tay sờ lên miệng mình, máu tươi dính đầy ngón tay.
Tần Việt tức đến mức không thèm hạ giọng, gào vào mặt Hạ Tịch: “Cậu con mẹ nó đánh tôi làm gì?!”
Tần Việt không khống chế âm lượng, ở trong phòng học yên tĩnh nghe thấy đặc biết rõ ràng khiến cho mấy thanh niên đang cắm mặt chơi game cũng ngẩng đầu lên hóng hớt.
Hạ Tịch sợ không nhẹ, sau đó còn bị người ta quát một câu, cậu hơi buồn bực không cam lòng cãi lại: “Vậy anh sờ em làm gì?”
Quần chúng vây xem há mồm ra vì kinh ngạc, cốt truyện gì đây?
Người sờ, người đánh, tùy tiện ngồi não bổ cũng nghĩ ra được mấy cái kịch bản phim cẩu huyết.
Ở trong lớp hình tượng của Tần Việt luôn là cao lãnh nam thần, học tập tốt, nói không nhiều, đối xử với ai cũng là phong cách lạnh lùng bất cần đời chỉ thiếu điều viết lên mặt chữ ‘Người sống chớ gần’, nói chung hắn còn luôn nhắc đi nhắc lại việc mình không thích người khác tiếp xúc thân thể, thậm chí còn nảy ra tin tồn hắn bị lãnh đạm.
Nhưng hôm nay, có một người dám chỉ vào mặt đóa hoa lạnh lùng này mà nói ‘Anh sờ em làm gì?’, câu hỏi này của Hạ Tịch như một hòn đá ném vào trong hồ khiến cả hồ dậy sóng, làm cho toàn bộ học sinh bị bà hàng xóm nhập, có mấy học sinh không sợ chết huýt sáo ầm trời trêu chọc vài tiếng, rồi như thường lệ lại chụm đầu vào nhau hô to gọi nhỏ.
Tần Việt ban đầu còn muốn phủ nhận nhưng nghĩ đi nghĩ lại chính xác là mình sờ tay con nhà người ta. Có thể câu chuyện nó không phải như thế cơ mà chỉ cần hắn mở mồm ra chắc chắn sẽ mang tiếng lưu manh lại còn bị ăn đánh, chả khác nào bị công khai xử tội.
Mặt Tần Việt nửa hồng nửa trắng.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Tần Việt chỉ cảm thấy mặt mũi cả đời hắn ném ra ngoài chuồng gà hết rồi, nhịn không nổi rống lên: “Làm đề của các cậu đi!”
Bạn học xung quanh vốn chỉ đứng xem náo nhiệt, thấy nhân vật chính của câu chuyện có dấu hiệu phun lửa thì lập tức im re nhịn cười quay lên, bò lên trên bàn bả vai run run một cách khả nghi.
“Tiết tự học buổi tối không làm bài nhốn nháo cái gì?” Vương Giai vừa đi đến cửa đã nghe thấy câu nói to hệt như cái máy xúc của Tần Việt, tức giận đến mức xém chút thì hộc máu.
“Đừng tưởng em đứng nhất thì có thể kiêu ngạo.” Vương Giai đi xuống lớp, gõ hai cái vào bàn của Tần Việt, hạ giọng: “Tần Việt, tuy rằng thành tích của em vô cùng tốt nhưng không thể vi phạm quy định của nhà trường, học sinh phải có bộ dáng của học sinh, tiết tự học buổi tối học sinh phải tra cứu tài liệu, làm bài tập, em hò như thế có thể ảnh hưởng người khác em biết không?”
Mấy câu Vương Giai nói làm Tần Việt khóc không ra nước mắt, đành phải nghẹn một cục máu ở cổ cúi đầu nhận sai: “Xin lỗi cô, em sẽ rút kinh nghiệm không tái phạm nữa.”
Suy cho cùng hắn cũng là thiên tài đứng nhất, trong lòng Vương Giai cũng hơi