Những người còn lại nhìn chằm chằm Hạ Tịch.
Bọn họ đều là mấy ông cẩu độc thân, đến tay của nữ sinh cũng chưa cầm qua bao giờ càng không phải nói đến mấy việc cao thâm, ba người không quá quen biết Hạ Tịch, càng không biết sự việc nguyên chủ theo đuổi Tần Việt. Nhưng ba người này đều có nhận thức chung chính là Hạ Tịch không thể nào thành thục mấy chuyện này. Tần Việt tính tình kiêu ngạo chẳng để ai vào trong mắt, Hạ Tinh Dã còn đẹp hơn con gái, ở chung với y thì không cần phân biệt giới tính, chỉ có Hạ Tịch trông còn 'bình thường' một chút, nếu chưa từng yêu đương thì đúng là ông trời không có mắt.
"Người anh em Hạ, cậu nói xem, còn hay không?" Hạ Chi điếc không sợ súng gào thêm một lần nữa.
Hứa Trí Phàm cũng nóng nảy, không nhịn được vồ vập rót rượu cho Hạ Tịch: "Sảng khoái lên, mất miếng thịt nào đâu?"
Hạ Tịch: ".........."
Tần Việt dựa lưng vào ghê Sô pha không thèm bố thí cho cậu một ánh mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào cổ tay áo mình, vươn tay cởi cúc.
Hạ Tịch tự hỏi một thời gian, sau đó cảm thấy không còn luyến tiếc gì cuộc sống, nhắm mắt nói: "Không còn."
Lời vừa nói ra Tần Việt lại nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó, hắn hơi khẩn trương nắm chặt tay áo, đầu ngón tay trắng bệch.
Không còn?
Hạ Chi, Triệu Nguyên Cảnh cùng Hứa Trí Phàm tặng cậu một gương mặt 'quả nhiên anh đây không nhìn lầm người' cười thô bỉ.
Người khiếp sợ nhất vẫn là Hạ Tinh Dã, lá gan Hạ Tịch này cũng thật lớn, cậu ta cực khổ theo đuổi nam thần của mình lâu như thế mà đã mất nụ hôn đầu?
Hạ Tinh Dã im lặng vì cậu đổ mồ hôi hột.
"Người anh em, lợi hại, lợi hại." Trong mắt Hạ Chi một trăm phần trăm là vẻ sùng bái: "Thứ quỷ này theo tớ mười tám năm nay, muốn ném cũng không ném được nè."
"Không phải tớ muốn đả kích gì cậu đâu." Hứa Trí Phàm nói: "Nhưng tại não cậu đúng như cái hột đào đó."
"Muốn cà khịa tớ thì cũng phải xem lại bản thân cậu xem nhé."
" Não cậu còn không bằng quả đào!"
Hai người kia anh một câu tôi một câu, thành công chuyển đề tài lái sang tám hướng khác.
Ánh mắt Hạ Tịch thả lỏng rồi liếc qua Tần Việt, chỉ thấy nam thần cúi đầu nghịch cổ tay áo, ra sức giật mạnh đến mức muốn kéo luôn cúc xuống.
Trong lòng Hạ Tịch muốn khóc tu tu, đang yên đang lành lại đụng phải họng súng, cái hay không nói lại đi nói cái dở, vốn dĩ người ta bị mình cưỡng hôn đã không vui, cậu còn dám nhắc lại trước mặt hắn.
Hạ Tịch ơi Hạ Tịch, mày đúng là gan to bằng trời, nam chính mãi mới giảm chút thành kiến với mày, mày lại dám cầm dao vạch lên vết sẹo của ngài ấy, chết cũng không có gì đáng tiếc nhé.
Nếu trời xanh có mắt cho cậu quay ngược thời gian, cậu chắc chắn sẽ bóp chết thằng ranh ngu xuẩn trong quá khứ, sống làm vẹo gì cho trật đất.
Hạ Tịch tự biết cậu không có lý, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Tần Việt, cúi đầu buồn bã nâng cốc lên uống, rượu đào, ngon phết.
Hai ván sau ông trời cũng không đặc biết chú ý đến Hạ Tịch nữa, thế là cậu thành công cosplay hoa lá cây cỏ nhìn một đống lang sói cắn nhau, thử thách mạo hiểm càng ngày càng khó, sự thật thì đậm chất cà khịa đến nỗi Hạ Chi muốn vung ghế lên đánh người.
"Hạ Chi, mấy cái khác tớ không thèm hỏi, chỉ hỏi cái hồi cậu vào nhầm WC nữ bị đánh ấy, trong đó có mấy người thế?"
Hạ Chi bị ép đến mức mặt mũi đỏ bừng, lí nhí phản bác: "Tớ...nhất thời không chú ý thôi, thật đó...."
Tròng mắt Hạ Tịch như rớt ra luôn, đúng là một đám bạn chó, cái quần gì cũng dám mở miệng.
Thì ra mấy tên kia còn dễ dãi với cậu chán.
Không biết vì sao đột nhiên Hạ Tịch lại cảm thấy chỗ ngồi của mình bắt đầu nóng lên, đầu cũng hơi nặng, chả nhẽ là điều hòa không bật?
Hạ Tịch đưa tay lên cởi hai cúc áo sơ mi.
Nhưng cảm giác khô nóng mãi không có giảm.
Lại thấy hơi khát, cậu không nhịn được lấy một bình đo đỏ phía sau lên tu một hơi.
Hạ Tinh Dã hôm nay được bữa đỏ, chưa thua một lần nào, nhìn đám người nháo nhào cãi nhau lôi điểm yếu ra cà khịa, cười đến mức nước mắt nước mũi ròng ròng, không ngừng giục chia bài.
Triệu Nguyên Cảnh Át, Hứa Trí Phàm K, Hạ Tinh Dã Q, Tần Việt J, Hạ Tịch Poker.
Hạ Chi khốn khổ ôm đầu: "Các anh em, bài to vãi."
Cậu ta thầm cầu mong bài của mình dễ nhìn một chút.
"Người anh em Hạ, cậu nhớ đánh khẽ thôi nhé." Hạ Chi 'thấy chết không lùi' mở bài, một con J bích.
Tần Việt im lặng nhìn thoáng qua con J cơ của mình: ".........."
"Anh Việt lợi hại nha!" Hạ Chi vừa nãy còn đóng vai Lâm Đại Ngọc yếu ớt suy diễn thảm cảnh mình sắp gặp phải lúc này đang hớn ha hớn hở miệng ngoác đến mang tai cười hề hề: "Có đôi khi, người với người cũng chỉ lên voi xuống chó đến thế thôi."
Tần Việt: "............."
"Nhanh nhanh nhanh, Tần Việt chọn gì?"
Hạ Tịch cảm thấy đồ uống không bình thường cho lắm, càng uống càng khát, càng uống càng nóng, áo sơ mi mỏng mặc trên người không khác gì đang quấn một lớp chăn dày, nếu là ở nhà, cậu khẳng định đã lột áo ra từ lâu rồi.
Mà chỗ này không có quạt không gió à?
Chẳng có chuyên nghiệp gì hết!
"Tôi chọn nói thật." Giọng hắn nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc đằng sau.
"Hạ Tịch, nhanh lên, hỏi đi."
Hỏi gì? Đầu óc hiện tại của Hạ Tịch hơi ngu, cậu nhìn lên bàn thấy quân poker của mình.
Vấn đề để hỏi Tần Việt, hỏi Tần Việt cái gì? Đầu óc cậu hơi nặng, miễn cưỡng sờ mặt mình, nóng.
Hạ Tịch bắt đầu cảm thấy không chịu nổi, muốn ngủ theo bản năng.
Hỏi bừa một câu cho xong.
Cậu chậm rãi mở miệng: "Anh có thích....thích hay không thích...."
Còn chưa nói xong thì ai đó đã đổ rầm xuống bàn.
"Ôi đệch thằng nào uống hết đống rượu này?" Hạ Tinh Dã nhìn bình rượu trống không mà la lên: "Độ rượu này nặng phết đấy, uống là say!"
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều nhìn về phía Hạ Tịch đang mềm nhũn, đồng loạt hiện lên vẻ hiểu biết đáp án.
Hiện tại khóe mắt Hạ Tịch đã hơi đỏ, quần áo mở toang, làn da ở cổ nổi lên một màu hồng nhạt, đôi môi căng mọng thậm chí còn vô ý thức mà hừ hừ hai tiếng.
"Tớ đem cậu ta về." Tần Việt lập tức quyết định, thằng nhóc này sao lại uống say nữa rồi.
"Vậy tớ đi viết đơn xin nghỉ." Hạ Tinh Dã nói: "Cậu bảo cậu ấy ở nhà mà nghỉ, uống thấy mẹ như thế không đau đầu mới là lạ."
"Người anh em Hạ đúng là một anh hùng." Hạ Chi lắc lắc đầu: "Coi cái chai này là nước đun sôi để nguội rồi uống? Lần trước Triệu Nguyên Cảnh nốc quá đà còn ôm chân tớ kêu ba ba, há, lần này để anh Việt chăm sóc cậu ấy có mà, khó mà báo được bình an."
Triệu Nguyên Cảnh: "Hạ Chi con mẹ cậu!"
Tạm biệt nhau xong, Tần Việt mới xách con ma men Hạ Tịch lên tha về.
Hắn lấy áo khoác định mặc vào cho Hạ Tịch, lại bỏ xuống, cau mày chỉnh lại áo trong.
Cái đồ ăn mặc hở hang, hừ!
Tần Việt để Hạ Tịch lắc lư trên ghế Sô pha, một cúc, một cúc cài lên đến cổ.
Từ cổ áo, đến tay áo, thẳng đến khi xong xuôi mới túm cánh tay áo khoác cài lên.
Kết quả Tần Việt vừa kéo được tay áo khoác lên thì Hạ Tịch tỉnh lại.
Mà tỉnh xong một chữ cũng không thèm nhả, chỉ lặng thinh nhìn nam chính.
Thẳng tắp, nóng rực khiến Tần Việt cảm thấy hơi ngại ngùng.
"Nếu cậu dậy rồi thì tự đi đi." Trong tay hắn còn