"Anh chăm?"
"Không được à?"
Diệp Nhiên kể cả có ngốc thì cũng ngửi ra được mùi thuốc súng ngập đầu trong câu nói của Tần Việt.
Nhưng gương mặt cậu ta không có biến hóa gì lớn, rất ngoan ngoãn gật đầu một cái: "Vậy phiền Tần học trưởng đưa những thứ này cho Hạ học trưởng, thuốc cần mua em đều mua."
Tần Việt mặt lạnh cầm lấy túi thuốc, vừa định đóng cửa thì Diệp Nhiên lại từ trong túi móc ra một viên kẹo màu sắc rực rỡ đưa cho hắn: "Loại thuốc này rất khó uống, mong anh đưa cho Hạ học trưởng ăn."
Hộp thuốc kia giống hệt hộp Tần Việt mang tới.
Mặt Tần Việt càng đen như cái đít nồi.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhận lấy viên kẹo.
"Nếu cậu không còn chuyện gì nữa thì về đi." Tần Việt cố ý quay đầu về phía phòng ngủ của Hạ Tịch: "Chuyện của cậu ấy cậu không cần quan tâm."
"Tần học trưởng." Diệp Nhiên hoàn toàn không có ý muốn rời đi, đè giọng xuống hỏi: "Hai người ở cùng một chỗ?"
Tần Việt nhìn thằng nhãi hỏi đông hỏi tây trước mặt, tức giận đáp lại: "Tôi ngồi cùng bàn với cậu ấy, Hạ Tịch bị bệnh tôi không thể tới thăm à?"
"Em không có ý này." Không biết có phải ảo giác hay không, Tần Việt cảm thấy mình vừa nghe Diệp Nhiên 'xùy' một tiếng, nhưng khi hắn ngẩng mặt lên vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn như cũ: "Phiền anh vậy."
Ý gì? Tưởng Hạ Tịch nhà cậu đấy à?
"Chờ Hạ học trưởng ngủ dậy anh nhớ bảo anh ấy nhắn tin lại cho em nhé." Diệp Nhiên nhìn hắn cười cười: "Em đi trước."
Nếu không phải nghĩ tới Hạ Tịch còn đang ngủ trong nhà, Tần Việt thực sự muốn đập cái ván cửa lên mặt Diệp Nhiên.
Loại kẹo này vô cùng bình thường, không có nhãn hiệu cụ thể, khi còn nhỏ xíu Tần Việt đã từng ăn qua, kẹo được bọc trong giấy bạc, dưới ánh đèn trông lấp lánh vui mắt.
Tần Việt căm hận để nó qua một bên, miệng sỉ vả đồ ăn cho con nít.
Rõ ràng ngày mai còn phải đi học, nhưng hắn lại không buồn ngủ, vừa nhớ đến Hạ Tịch cùng thằng em trai không biêt chui đâu ra thân thiết như vậy hắn liền tức giận, hừ, cậu quen cậu ta có lâu hơn quen tôi được không?
Như thế nào mà cùng cậu ta nói chuyện xàm cũng không thèm trả lời tin nhắn của tôi?
Trong lòng Tần Việt lại ấm ức, cậu không phải nói thích tôi nhất sao? Chẳng nhẽ bây giờ cậu ta lại hơn tôi rồi?
Hạ Tịch, cái đồ khốn nạn này!
Hạ khốn nạn đang ngủ đặc biệt ngon, hoàn toàn không biết mình vừa bỏ qua một trận quyết chiến đầy máu lửa.
Nếu có thể cho Hạ Tịch cơ hội làm lại một lần, có đánh chết cậu cũng không tiện tay nhắn mấy tin ba xàm cho Diệp Nhiên.
Buổi sáng ngày hôm sau, cậu vừa mới mở mắt ra, đang dễ chịu thoải mái duỗi eo một cái, kết quả đã nghe được âm thanh trầm trầm của Tần Việt: "Dậy rồi?"
Động tác của Hạ Tịch cứng đờ, thiếu chút nữa thì bẻ gãy luôn eo.
"Tôi nấu cháo cho cậu." Tần Việt hơi tránh đi, không muốn để Hạ Tịch nhìn đôi mắt đỏ bừng của mình: "Dậy uống đi."
Khốn nạn, kể cả cậu có là bệnh nhân, tôi cũng không thèm chăm cậu.
Miếng bánh trên trời rơi xuống thực sự làm Hạ Tịch không chống đỡ nổi, Tần Việt đối xử với cậu tốt như thế, ai không biết chắc còn tưởng cậu mắc bệnh nan y, Hạ Tịch cũng không biết nên nói gì, không đầu không đuôi hỏi một câu: "Anh biết nấu cháo?"
"Còn không phải là đem gạo với nước để chung vào một cái nồi rồi nổi lửa lên sao?"
Hạ Tịch: "........."
Cẩn thận tưởng tượng lại, đúng là không có cách nào cãi được.
Ok, nam thần, anh thắng rồi.
Hạ Tịch không hề bị bệnh, nhiệt độ cơ thể đương nhiên không có vấn đề, nhưng lần này cậu ngoan hơn, tìm nhiệt kế để lên trán, 38 độ C.
Vô nghĩa, không lẽ cậu dám để nam thần cao quý áp trán nữa.
Sợ nhắm!
"Em cảm thấy tốt hơn rồi." Hạ Tịch đưa nhiệt kế cho Tần Việt: "Mình đi học thôi."
Dọn dẹp cặp sách xong xuôi, trong cái nhìn chết chóc của Tần Việt, Hạ Tịch ngoan ngoãn bỏ áo khoác mỏng manh của mình xuống, thay một cái áo khoác bông xù, thầm phỉ nhổ tại sao nguyên chủ có thể thích được cái loại áo khoác trên mũ còn có hai cái tai gấu trúc này, cậu ta không cảm thấy trẻ con sao?
Phun tào thì vẫn phun tào, mặc thì vẫn phải mặc, không ăn đập như chơi.
Hạ Tịch đi giày chỉnh tề, định đi ra ngoài, Tần Việt bèn gọi cậu lại.
"Đợi đã."
Hạ Tịch: "???"
Tần Việt nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn của cậu: "Tìm khăn quàng vào."
Nếu không gió thổi lại bị cảm bây giờ.
Hiện tại đâu có lạnh như thế đâu? Hơn nữa cậu mặc như vầy đã là quá lắm rồi, chả nhẽ bây giờ quấn thành con gấu cho vừa lòng nhau?
Mỗi tế bào trên người Hạ Tịch đều từ chối: "Em không có khăn quàng cổ."
Cậu ta lớn lên kiểu gì hay vậy?
Tần Việt không hề nghĩ đến khả năng cao Hạ Tịch đang lừa mình, hắn duỗi tay đem cái mũ tai gấu trùm lên đầu cậu: "Ngu ngốc."
Lúc nào cũng làm cho người ta lo lắng.
Hạ Tịch: ???
Nam thần đang định chơi trò gì đấy? Cậu đường đường là đàn ông con trai cao bảy thước, trên đỉnh đầu còn có hai cái tai gấu trúc? Lại còn muốn cậu rêu rao khắp ngóc ngách đường phố làm rạng ranh ông bà tổ tiên?
Méo mèo meo?
Hạ Tịch tức đến mức mặt đỏ lừ, từ góc độ của Tần Việt nhìn qua kiểu gì cũng thấy đáng yêu.
Cuteee.
Giận dỗi đêm hôm