[Đổi xưng hô thôi, tui chờ ngày này lâu rồi, anh chị em chuẩn bị ăn cẩu lương bản nâng level đi nhé :v]
Hạ Tịch nói xong câu này, thật lâu sau Tần Việt cũng không mở lời.
Hai bọn họ vẫn duy trì tư thế ôm nhau như vậy, không nói chuyện, bông tuyết rơi đầy đầu.
Trái tim Tần Việt đập thình thịch, cảm giác như hắn vừa mới chạy xong 3000m, từ bé đến lớn chưa bao giờ nhanh đến thế.
Vui vẻ nhảy lên, giống như tình cảm dành cho ai đó, chịu không nổi phải thể hiện:
“Muốn.”
Hắn nói một câu rất nhỏ, hai bên tai không biết cố gắng đỏ lên như quả cà chua.
Tần Việt cảm thấy nhân sinh của mình thật kỳ diệu, rõ ràng trước đây hắn nhìn thấy Hạ Tịch là phiền, hiện tại lại hận không thể đặt cậu vào lòng bàn tay mà nâng niu cưng chiều, giống như đã có toàn thế giới.
Rốt cuộc từ khi nào thay đổi?
Hắn không nói nên lời, cũng không tìm lại câu trả lời trong hồi ức, nhưng thời khắc này những hành động của hắn đều không lừa được người.
Hắn thực sự thích Hạ Tịch.
Thực ra Hạ Tịch cho rằng Tần Việt sẽ từ chối mình, kể cả khi đã nói ra những lời này, cậu đã chuẩn bị tốt như kiểu thế chiến 2, nhưng kết quả lại không nghĩ tới Tần Việt đã nhận lời rồi.
Tiếng ‘muốn’ rất nhỏ nhưng lại vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai của Hạ Tịch.
Khóe miệng Hạ Tịch chậm rãi vươn lên, sớm biết như vậy, cậu chắc chắn sẽ chủ động nhanh hơn một chút, biết đâu hai người đã ở bên nhau lâu rồi.
Cậu cố ý chơi xấu hỏi lại: “Anh muốn hay không?”
Ngón tay ở phía sau eo Tần Việt vuốt một cái, chọc cho ai đó run rẩy.
“Muốn mà.” Tần Việt cho rằng cậu không nghe được, lặp lại lần nữa.
“Dạ?”
Tần Việt nhịn không được, cảm thấy hơi ngại, tăng âm lượng lên gấp đôi:
“Anh muốn.”
“Ai da, nam thần anh nói cái gì cơ, em nghe hông rõ.” Tay Hạ Tịch đặt lên tai hắn, âm thanh mang theo ý cười.
“Không nghe thấy thì quên đi!” Kể cả Tần Việt có bị tình yêu làm cho choáng đầu thì chỉ số thông mình vẫn còn đấy, biết Hạ Tịch đang muốn đùa mình, mặt mũi của nam thần không cho phép đều đó, thờ phì phò định buông lỏng Hạ Tịch ra.
Nhưng cũng chỉ dám nói miệng thôi, bàn tay ôm lấy Hạ Tịch vẫn còn tiếc lắm.
Hạ Tịch cố ý nghẹo hắn thêm câu nữa: “Em tưởng anh sẽ chạy mất.”
Trong lòng Tần Việt sỉ vả nói hắn mà là con rùa như vậy sao?
Hừ một tiếng: “Anh mới không.”
Sau đó mười ngón tay đan vào nhau, Tần Việt đặt bàn tay của hai người vào trong áo khoác của hắn.
Hai người đi rất rất chậm trên con đường tràn đầy tuyết phủ, giống như những cặp đôi yêu nhau bình thường, ai cũng luyến tiếc không muốn rời xa người kia.
Bàn tay Hạ Tịch rất lạnh, theo bản năng tìm kiếm nguồn nhiệt, không biết như thế nào lại được Tần Việt nắm lấy.
“Em phải đi lên rồi, đến đây thôi.” Hạ Tịch vươn ngón tay ra câu lấy bàn tay của Tần Việt, muốn rút tay mình xuống.
Cậu cảm nhận rất rõ ràng Tần Việt khẩn trương đem tay cậu nắm chặt lại sau đó mới chậm rãi buông ra: “Ừm, đi ngủ sớm nhé, ngủ ngon.”
Về đến nhà, Hạ Tịch tắm rửa sạch sẽ một cái sau đó mới bò lên giường.
Cậu chẳng buồn làm đề, cũng chẳng có tâm trạng mà làm, mà có làm thì cũng chẳng vào.
Trong mỗi góc ngách của não bộ đều bị một ý niệm chiếm đóng, cậu vậy mà, có bạn trai!
Hạ Tịch lớn như vậy rồi vẫn chưa yêu ai, thứ nhất là cậu rất bận, thứ hai là chưa gặp được người nào ưng ý, nhưng sau hôm nay đã có rồi.
Không phải vì nhiệm vụ, không phải do hệ thống mà là tình cảm chân thành từ nội tâm bên trong muốn nói cho Tần Việt biết cậu thực sự rất thích hắn.
Hạ Tịch mở một tấm ảnh trong di động, khóe miệng chậm rãi nhếch lên. Từ trước đến nay, cậu thực sự không thể ngờ được rằng mình có thể luôn nhớ đến một người nào đó.
Cảm giác sung sướng do nhặt được bạn trai khiến cho sự việc tại trường thi hôm nay không còn cảm thấy bực bội nữa. Ngày hôm sau Hạ Tịch vẫn đúng giờ đến phòng thi, nhưng đi hơi vội nên không mang theo điện thoại.
Phương Thư cũng tới, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Cô ta vốn dĩ cho rằng mình được giáo viên ưu ái lại thêm thành tích ngữ văn vô cùng tốt, lần này Hạ Tịch chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng kết quả không nghĩ tới người này trực tiếp cãi lại cả Giám thị, còn quang minh chính đại bỏ thi.
Cô ta lại càng không thể nghĩ tới đám người Tần Việt vậy mà lại giúp Hạ Tịch, bọn họ đều là những học sinh đứng đầu, vậy mà cùng Hạ Tịch bỏ thi đi ném tuyết?
Bình thường cô ta cũng hay lên diễn đàn trường, tự nhiên lướt đến mấy bức ảnh kia, hơn 70% bình luận đều nói tốt cho Hạ Tịch, cô ta có tật giật mình, nếu bị tra ra chắc chắn sẽ xong đời!
Phải sớm tiêu hủy chứng cứ.
Cũng may ngày hôm qua giáo viên giận quá nên không tra camera, chỉ là Phương Thư sợ, Giám thị nói hôm nay sẽ đưa lên Hiệu trưởng trả lại cho cô ta một cái công đạo.
Đêm qua Phương Thư sợ hãi chết đi được, nghĩ đủ loại cách hủy chứng cứ nhưng hoàn toàn không nghĩ ra.
Lăn lộn đến hơn nửa đêm, cô ta mới trằn trọc liên hệ mới một hacker, thuê hắn đăng nhập vào mạng trường hủy đi camera theo dõi.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn bất an.
Bởi vậy hôm nay vừa đến đã nhìn thấy Hạ Tịch, cô ta theo bản năng muốn trốn tránh.
Hạ Tịch cũng chẳng muốn tranh chấp nhiều với loại người này, căn bản chẳng liếc cô ta lấy một cái, về chỗ ngồi của mình.
Cậu nhìn thoáng qua chỗ của Tần Việt, hắn còn chưa tới.
Sắp thi rồi mà hắn đi đâu vậy?
Hạ Tịch muốn gọi điện cho Tần Việt, nhưng cậu phát hiện ra điện thoại không có trong túi quần.
Cậu định mở miệng hỏi ai đó, Vương Giai ở cửa đã gọi lại:
“Hạ Tịch, Phương Thư, cùng cô đi một lát.”
Phương Thư sợ đến mức run lẩy bẩy, vì cái gì muốn cả hai người cùng đi?
Là vì chuyện hôm qua hay sao?
Camera đã bị cắt bỏ rồi, cô ta không cần phải sợ.
Nhìn Hạ Tịch không có áp lực đi đến, Phương Thư cố gắng làm cho bản thân trở nên can đảm, tận lực sửa lại sắc mặt mình sao cho thật bình thản.
Nhưng nếu để ý một chút có thể thấy môi cô ta đã trắng bệch.
Không ngoài dự đoán, Vương Giai đưa bọn họ đến văn phòng hiệu trưởng.
Giám thị ngày hôm qua cũng đang ở đó.
“Hiệu trưởng, trích camera đi! Làm học sinh, nhân phẩm phải đặt lên hàng đầu, trường học tuyệt đối không thể nhân nhượng cho hành vi này!” Giám thị hung hắn nhìn chằm chằm học sinh ngày hôm qua dám không lễ phép với mình: “Bằng không, ai đó chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Vương Giai nghe câu nói âm dương quái khí của bà, chỉ nói: “Sự tình không nên kết luận từ một phía, Giáo viên Trương không nên chắc chắn như vậy.”
Trương Hân nào có nghe vào, trực tiếp kêu Hạ Tịch: “Qua đây nhìn!”
“Phương Thư cũng qua đi.” Vương Giai bổ sung.
Cô tin tưởng nhân phẩm của Hạ Tịch tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Nhưng trên đường đến đây Trương Hân một mực chắc chắn Hạ Tịch truyền giấy cho Phương Thư, yêu cầu Phương Thư giúp cậu gian lận, mặc kệ người khác nói như thế nào bà chỉ đáp lại ‘cô cho rằng tôi mù sao?’
Hiệu trưởng phiền không chịu được, đồng ý trích xuất camera, bà một hai bắt Hạ Tịch cùng Phương Thư lên đấy chứng kiến, mặt đối mặt cho bọn họ xem.
Học sinh có tố chất thấp hèn như thế, không công khai xử tội, vĩnh viễn cậu ta cũng không thèm nhớ!
Hiệu trưởng đăng nhập vào tài khoản của mình, chậm rãi tìm thời gian hôm qua.
Sắc mặt của Phương Thư tái nhợt như một tờ giấy, nhéo mạnh quần mình, tim đập thình thịch.
Thật sự sẽ bị phát hiện sao?
Bàn tay nhanh chóng nắm chặt.
Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, một cái giao diện hiện ra cũng không dám chớp mắt.
“Kỳ quái.” Hiệu trưởng lăn con chuột lên xuống:
“Sao không có ngày hôm qua nhỉ?”
Hô, tốt quá.
Phương Thư thở dài nhẹ nhõm một hơi, Trương Hân thò lại gần ngay lập tức: “Không có khả năng, để tôi nhìn xem.”
“Các phòng khác đều có, nhưng phòng thi số một không có.”
Chuyển tới chuyển lui nhưng vẫn không nhìn thấy đâu cả.
“Kết quả không có lưu lại.” Hiệu trưởng khó khăn không ngừng đánh con chuột: “Thật sự không tìm thấy.”
Không tìm thấy.
Ba chữ này hệt như một lệnh đại xá dành cho Phương Thư. Nếu không lưu lại được, hiện tại sự việc này còn không phải cô ta muốn nói gì thì nói hay sao?
Trương Hân tức đến phát hỏa, thậm chí bà còn oán hận mạng trường vài câu trong lòng.
“Vậy hủy bỏ thành tích, làm kiểm điểm cho giáo viên.” Trương Hân bất bình nhìn Hiệu trưởng.
Thật là tiện nghi cho thằng nhóc này.
“Dựa vào đâu phải làm kiểm điểm?” Hạ Tịch còn chưa mở miệng phản bác, Vương Giai đã lên tiếng: “Camera không có, không rõ chân tướng liền tùy tiện oan uổng người khác hay sao?”
“Cái nồi cô Vương chụp cho tôi cũng thật lớn?” Trương Hân nheo mắt lại liếc xéo cô: “Tôi tận mắt thấy Hạ Tịch truyền đáp án cho Phương Thư, cô cảm thấy tôi đang nói dối hay sao? Vẫn cảm thấy Phương Thư gạt tôi?”
“Vậy cô cảm thấy Hạ Tịch đang nói dối?” Vương Giai cũng đã hiểu tình huống: “Nếu cô tin Phương Thư, sao lại không tin Hạ Tịch?”
“Có