Tâm trạng của Hạ Tịch rất tốt, tay cắm vào túi quần ung dung nhàn nhã về nhà, không chú ý xung quanh đang muốn mở cửa kết quả bị một bóng đen từ đâu nhảy ra dọa cho sợ vãi tè.
Hai chân cậu mềm nhũn thiếu chút nữa thì ngã luôn ra đất.
“Má ơi!” Trong đầu Hạ Tịch chỉ toàn là quỷ với quỷ, phùng má giả làm người mập: “Tao không sợ mày đâu, chui ra đây!”
Nói ác nhưng giọng thì run lẩy bẩy.
Tại cậu quá vênh váo nên nãy không bật đèn pin điện thoại! Sai sách!
Hiện tại Hạ Tịch sợ muốn chết, túm chặt di động trong tay, sau lưng trào ra một đống mồ hôi lạnh.
Bóng đen kia chẳng thèm để ý đến cậu, ngược lại càng tiến gần hơn.
“Cút mẹ đi!” Hạ Tịch không màng hình tượng la to, dùng một tay che mặt mình lại, chỉ nhìn qua khe hở từ kẽ tay: “Mày đừng có mà giang hồ! Tao có bùa hộ mệnh! Đại sư khai quang! Mày mà chạm vào tao, tao đập cho mày hồn bay phách tán!"
Âm thanh của cậu quá lớn, đèn cảm ứng thu được tín hiệu nên bừng lên, nhờ ánh sáng nhàn nhạt, con ‘quỷ’ kia cũng dần hiện nguyên hình.
Tuy gọi là ‘quỷ’ nhưng cũng không có gương mặt dữ tợn mấy, thậm chí giọng nói còn cực kỳ dễ nghe.
“Học trưởng?” Hạ Tịch nghe được con quỷ nói: “Xin lỗi anh, em dọa đến anh ạ?”
Trong giọng nói còn hơi bất đắc dĩ.
“Diệp Nhiên?”
Hạ Tịch chậm rãi buông tay xuống: “Tối đêm rồi cậu còn ở đây làm gì?"
Đm, mất mặt chết đi được, đang yên đang lành trước mặt đàn em quỷ khóc sói gào, lại còn bại lộ việc mình sợ ma, Hạ Tịch bây giờ hận không thể biến thành mụ phù thủy, đem bộ não của Diệp Nhiên rửa đi rửa lại từ trong ra ngoài, làm cậu ta quên hết mấy chuyện xấu hổ hôm nay, về nhà đắp chăn ấm đệm êm đi ngủ kỹ.
Mặt già gây dựng cả đời sụp đổ trong nháy mắt, Hạ Tịch hận đời về sau muốn giả bộ thanh cao phát huy hình tượng đàn anh ngầu lòi trước mặt Diệp Nhiên làm sao đây?
“Em….” Diệp Nhiên ấp a ấp úng không nói gì, cực kỳ do dự.
Hiện tại Hạ Tịch đâu quan tâm được cậu ta ngắt nghỉ câu chữ thế nào, xấu hổ muốn chết.
“Cậu có việc sao?”
“Vâng, có một chút.” Mặt mày Diệp Nhiên bỗng co quắp lại: “Cái kia, học trưởng anh có thể cho em mượn chút tiền được không?”
Hạ Tịch: “???”
“Lần này em thi dưới hạng 50 toàn khối, mẹ em cắt sinh hoạt phí mất rồi.” Diệp Nhiên cúi đầu tủi thân: “Em không còn tiền để thuê nhà.”
Hai tay Diệp Nhiên nắm chặt quai cặp sách, bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, Hạ Tịch nghe được hắn nói: “Bọn họ luôn nghiêm khắc với em.”
“Lần này do em thi không tốt nên họ cảm thấy em không chăm chỉ, phải dạy dỗ lại.”
Diệp Nhiên lớn lên đẹp, đặt trong hoàn cảnh cố gắng kiên cường cực kỳ làm cho người khác đau lòng, đuôi mắt còn mang theo vệt nước, môi nhắm chặt, đáng thương không chịu nổi.
“Học trưởng, anh không cần lo, em nhất định sẽ đi làm công trả lại tiền cho anh.” Cậu ta đưa mắt nhìn Hạ Tịch, tràn đầy hy vọng.
“Chủ nhà thu khóa phòng lại.” Diệp Nhiên tiếp tục nói: “Nếu mai không trả tiền thì sẽ ném đồ đạc của em ra ngoài.”
“Em, nhất định tháng sau em sẽ trả tiền lại cho anh."
Quai đeo cặp sách cũng bị Diệp Nhiên ấn đến biến hình, dáng vẻ của cậu ta khiến Hạ Tịch nhớ lại nguyên chủ, nhất thời thở dài: “Cậu vào nhà đi.”
Bụng Diệp Nhiên đúng lúc kêu một tiếng, cậu ta xấu hổ che bụng, Hạ Tịch lắc đầu đi nấu cho Diệp Nhiên một bát mì lớn: “Trong nhà chỉ còn có vậy thôi, cậu ăn tạm.”
Diệp Nhiên ôm bát ăn sạch sẽ, nước canh cũng không để lại chút nào.
Hạ Tịch hơi buồn cười: “No chưa?”
“No rồi, no rồi.” Diệp Nhiên ngượng ngùng cười một cái: “Làm phiền anh quá.”
Cậu ta chưa đã thèm liếm môi: “Tay nghề của học trưởng thật tốt.”
“Về sau người yêu của anh nhất định sẽ hạnh phúc.”
Người yêu? Hạ Tịch nhớ đến Tần Việt, nhưng cậu cảm thấy trong mối quan hệ này, cậu hưởng cũng không ít phúc.
Nghĩ đến anh bạn trai siêu cute, khóe miệng Hạ Tịch nhếch lên rất nhanh, Diệp Nhiên nhìn thấy thì sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng cũng rất nhanh khôi phục bình thường.
Hạ Tịch không định nói chuyện mình với Tần Việt cho Diệp Nhiên biết, đại khái cười haha chuyển chủ đề: “Cậu làm bài tập đi, anh dọn dẹp đã.
Nói là đi dọn dẹp nhưng thực ra cũng chẳng có nhiều đồ mấy, Hạ Tịch làm việc lưu loát nhanh chóng, nhìn đàn em đang ngoan ngoãn ngồi làm bài, ngón tay dài nắm chặt cán bút nghiêm túc suy nghĩ.
Thấy cậu ra ngoài, Diệp Nhiên ngoan ngoãn gật đầu chào một câu: “Học trưởng.”
“Ừ.” Hạ Tịch ngồi xuống bên cậu ta, nhớ đến chuyện lúc nãy: “Ba mẹ cậu…”
“Sinh hoạt phí mỗi tháng của em không nhiều nhưng cũng đủ tiêu, ngày thường họ đối xử tốt với em lắm, nhưng lần này em thi chưa đến hạng 50, lại để thua em họ.” Diệp Nhiên cười hơi chua xót: “Ngày thường em thi thành tích đều tốt hơn em ấy.”
“Cho nên ba mẹ em cho rằng, em không có cố gắng, quyết tâm.” Diệp Nhiên nói: “Phiếu điểm giấy trắng mực đen, em không giải thích được.”
Đột nhiên Hạ Tịch cảm thấy hơi đồng cảm, tuy rằng người nhà cậu không thương nhưng ăn uống không cần lo, còn Diệp Nhiên trong thế giới tiểu thuyết này có một đôi ba mẹ cực phẩm, để con trai mình đi học xa xứ, trời xa đất lạ lại còn cắt sinh hoạt phí. May mắn cậu ta là nam, chứ nếu mà là nữ đi lung tung, hậu quả còn nghiêm trọng hơn vài lần.
Quả thực làm nhân vật quần chúng như cậu muốn phun tào.
“Em đang tìm chỗ làm thêm.” Diệp Nhiên thở dài.
“Vậy cậu tìm được chưa?”
Diệp Nhiên lắc đầu: “Mọi người đều không muốn thuê vị thành niên, hơn nữa thời gian cũng không đúng.”
Hình như muốn chứng mình điều gì đó, Diệp Nhiên vội vàng nói thêm: “Nhưng học trưởng, em tìm được một quán bar, họ không ngại tuổi, tối từ 11h đên 2h đêm.”
“Em học xong là có thể đi.”
“Nếu bán được rượu, còn chia phần trăm.”
Sắc mặt Hạ Tịch hơi trầm xuống: “Quán bar? Ở đâu?”
Dựa theo trực giác của Hạ Tịch, cái quán bar này chắc chắn không phải chỗ nào tốt, càng không nói đến quyển tiểu thuyết ngược luyến tình thâm cộng thêm chút máu chó cuối ngày.
“Tinh Duyên.”
À, nơi này cậu biết, cách trường học nửa giờ đi xe.
“Xa vậy?”
“Trong thời gian ngắn em cũng không tìm được chỗ nào.” Diệp Nhiên ngậm miệng không đề cập thêm vấn đề khoảng cách: “Làm việc nhanh một tháng, nếu có chỗ tốt hơn em không đi nữa.”
“Hơn nữa, em cũng không mượn tiền anh mãi được.”
Âm thanh của cậu ta nho nhỏ, nhưng lại thể hiện được sự quật cường cùng hi vọng của bản