Một anh chàng chưa hóng được gì ngồi trong WC một lúc, ra ngoài phát hiện cửa WC bị một đám nữ sinh vây quanh, trên mặt tràn ngập bát quái, trong tay cầm đủ loại khăn giấy của các hãng, mong chờ nhìn vào.
Cậu ta sợ tới mức cho rằng mình vào nhầm WC nữ.
Quay lại bỗng thấy Hạ Tinh Dã đi tới, vẻ mặt chuẩn bị hi sinh anh dũng.
Mà Hạ Tinh Dã bên này từ chối hết tất cả mọi người, ha hả, đống giấy có thể cho y sử dụng ít nhất là ba tháng.
Trên mặt Hạ Tinh Dã cười sáng lạn nhưng trong lòng đã mắng dkm không biết bao nhiêu lần, còn phải giả bộ dịu dàng: “Tớ ổn rồi, cảm ơn mọi người quan tâm, xin lỗi đã khiến mọi người gặp phiền phức.”
Nói xong hận không thể đăng ký chương trình người tốt việc tốt rồi trao luôn cho mình giải nhất, Hạ Tịch, Tần Việt sau này lấy nhau rồi hãy nhớ kỹ, Hạ Tinh Dã này đã vì tổ ấm tình yêu của hai cậu xây một viên gạch xương máu.
.
Hạ Tịch nhìn bức thư tình của anh bạn trai, trong lòng muốn nói là không có cảm giác gì chắc chắn là nói dối.
Cậu cực kỳ hiểu Tần Việt, cũng biết bạn trai nhà mình là cái đức hạnh gì, muốn anh ấy tỏ tình thẳng mặt là chuyện khó hơn lên trời, huống hồ lại công khai như vậy, không giống như chuyện hắn có thể làm được.
Hạ Tịch không phải một thiếu nữ, cậu không để bụng chuyện lãng mạn hay không lãng mạn, nhưng mặc kệ nói thế nào, được Tần Việt tỏ tình vẫn làm trái tim Hạ Tịch đập nhanh theo một chiều hướng không dừng lại được.
Hạ Tịch đọc rất nhanh, nhưng cậu lại đọc lá thư này mất hơn năm phút.
Từng câu từng chữ như đối đãi từng món kho báu.
Đọc xong một câu, trong lòng ngọt ngào thêm một phần.
Thẳng đến khi bị tin nhắn xin giấy vệ sinh của Hạ Tinh Dã phá hoại.
Hạ Tịch:”….” Tổ sư.
Tần Việt cũng không nghĩ đến ‘Biện pháp’ mà Hạ Tinh Dã nói lại là như thế, cùng là học thần kiêm nam thần trường học như nhau, nếu đổi lại là Tần Việt, hắn chưa chắc đã có thể hy sinh hình tượng đến mức độ này.
Hạ Tinh Dã, cậu đúng là anh em tốt!
Thằng đến khi Hạ Tinh Dã quay lại chỗ ngồi, màn hài kịch này mới kết thúc.
Tuy rằng thỉnh thoảng vẫn còn vài thành phần hóng hớt nhìn sang bên này, thế nhưng may mắn da mặt Hạ Tinh Dã cũng không phải dạng vừa đâu, mặc kệ đối phương dùng ánh mắt gì, y vẫn căng da dầu trả về một nụ cười tự tin trắng sáng.
Kết quả di động kêu lên một tiếng, vừa mở ra đã thấy tin nhắn của Bạch Tiếu Tiếu:
[Cậu thật xui xẻo.] [Cần tớ đưa khăn giấy qua không?]
Phắc!
Hạ Tinh Dã quay đầu nhìn về chỗ của Bạch Tiếu Tiếu. Đối diện với ánh mắt của y, chỉ thấy nữ thần học đường cười cong đuôi mắt, thậm chí còn nhếch cằm lên, rõ ràng là không chê náo nhiệt.
Hạ Tinh Dã niệm kinh, cắn răng đánh chữ:
[Người khác không nói, đến cậu cũng chê tớ?]
[Tình anh em của chúng ta gặp phải thử thách rồi sao?]
Bạch Tiếu Tiếu: [Sai rồi, đây là một cách quan tâm bạn bè, cậu không cảm ơn thì thôi lại dám nghi ngờ cả tớ, buồn quá man.]
Kỳ thực, ai chơi lâu với Bạch Tiếu Tiếu sẽ phát hiện gương mặt nữ thần không vương bụi trần của cô ấy rất lừa người, tính tình Bạch Tiếu Tiếu không những không lạnh lùng mà còn có đam mê cà khịa, sẽ gãi đúng chỗ ngứa của mọi người mà xoáy, cực kỳ không có hình tượng. Nếu như thích Bạch Tiếu Tiếu, có lẽ ban đầu sẽ thích gương mặt của cô ấy, nhưng lâu rồi nhất định sẽ thích cả tính cách.
Bạch Tiếu Tiếu: [Rồi, lần sau dẫn cậu đi xem phim, hứa sẽ chỉ chọn phim kinh dị bình thường.]
Hạ Tinh Dã: …
[Đây mới là mục đích chính của cậu đúng không?]
Bạch Tiếu Tiếu: [Đúng rồi, nhân tiện cho cậu thứ bánh quy tớ tự mình nướng.]
Bạch Tiếu Tiếu: [Hình quả dâu tây.]
Hạ Tinh Dã: [Đáng yêu quá, không thích hợp với tớ.]
Bạch Tiếu Tiếu: [Tưởng cậu thích dâu tây lắm cơ mà? Tiểu công ‘trúa’?]
Hạ Tinh Dã: [Thôi, thôi, Bạch Tiếu Tiếu cậu lại cười tớ!]
Tuy nói như vậy nhưng Hạ Tinh Dã biết Bạch Tiếu Tiếu chỉ đùa cho vui thôi chứ không có ý kỳ thị.
[Tớ làm nhiều lắm.] Bạch Tiếu Tiếu nói: [Tần Hạ đều có.]
Ban đầu Bạch Tiếu Tiếu nghe người ta nói làm bánh quy có thể giải tỏa áp lực thi cử, muốn làm chơi chơi. Ai ngờ hơi quá tay, đừng nói một người ăn, mười người ăn còn đủ. Cô nếm thử cảm thấy hương vị cũng không tồi nên hy vọng có thể chia sẻ cho mọi người một chút, thế là lấy một chiếc túi nhỏ đóng thành từng phần, sau giờ học sẽ đem đi tặng.
Lúc Nghiêm Kinh nhận được còn cảm thấy khó tin: “Má ơi, nữ thần đưa tớ bánh quy cô ấy tự làm!”
“Tớ viên mãn rồi!”
Cậu ta khích động cầm tay Hạ Tịch: “Huynh đệ, cậu đúng là phúc tinh đời tớ!”
“Tớ mà đem giấy dán tường này dán lên nữa, chắc chắn sẽ may mắn gập trời!”
Hạ Tịch: “….”
Tần Việt xùy một tiếng, yên lặng đứng vào giữa tách hai người bọn họ ra, thuận tiện nhét Hạ Tịch đứng đằng sau mình, ra dáng bảo vệ: “Nói chuyện thì nói, đừng động chạm lung tung.”
“Đến mức này sao?” Hạ Tinh Dã nhìn không nổi: “Chả ai muốn tranh với cậu đâu.”
“Hahaha, thú vị ghê.” Bạch Tiếu Tiếu đưa hai túi bánh quy