Nói xong mấy chữ này, cô bé lại không biết nên nói gì tiếp theo, hai tay nôn nóng khoanh vào nhau, thiếu chút nữa xoắn chặt thành bánh quai chèo (*).
Tào Phi Yến nhìn bộ dáng không biết cố gắng của con gái, âm thầm quăng cho cô một cái liếc mắt.
Lâm Hoa Hoán và Hiểu Hiểu đều nhìn ra được sự lúng túng của cô bé đang ở trước mặt này, cô muốn thể hiện sự gần gũi, nhưng lại không biết nên nói điều gì.
Lâm Hoa Hoán vươn tay xoa tóc cô bé, vì mái tóc này là tự cắt, nên rất giống với tóc con trai, cái đầu ngắn ngủn như nấm đông cô, xơ xác khô khốc phát hoảng, toàn thân là bộ dáng thiếu dinh dưỡng, sờ một lát, Lâm Hoa Hoán thu tay lại: “Tú Hồng, em đã lớn hơn nhiều rồi, trong trí nhớ của anh, em mới cao như này này.
” Anh giơ tay làm động tác miêu tả chiều cao của cô.
Cảm giác khi sờ tóc em họ kém xa so với em gái, anh kìm nén một hơi thở dài, nhìn thoáng qua hai cậu em họ không phải thanh niên cường tráng, nhưng cũng không quá mức gầy yếu, lại nhìn đến cô em họ thấp bé hơn hẳn so với bạn bè cùng trang lứa này, khẽ cau mày lại, lúc trước khi anh còn chưa rời khỏi nhà cũng đã biết, thím nhỏ không mấy yêu thương đứa con gái này, ông nội bà nội thì càng không cần phải nói, vốn dĩ bọn họ đều trọng nam khinh nữ.
Hiện tại xem ra, mấy năm nay thái độ của những người này vẫn không có gì thay đổi.
Anh lột vỏ một viên kẹo nhét vào miệng cô bé, ánh mắt Lâm Tú Hồng sáng lên, lúc nãy anh cho cô kẹo, cô chỉ được giữ lại một viên, còn lại đều bị bà nội thu hết, cô biết, những viên kẹo đó cuối cùng cũng sẽ rơi vào trong miệng hai người anh trai, sẽ không có phần của cô.
Vừa rồi, trên đường đi cô bé đã lôi kẹo ra ăn, cô cảm thấy cả cuộc đời cũng sẽ không quên được hương vị này, nhưng bây giờ lại được ăn tiếp, viên kẹo này