Phương Phán Xuân nhìn cái váy nhỏ, nhịn không được nhíu mày: “Thằng tư, cháu đã dùng bao nhiêu tiền để mua cái váy này?”Chuyện này không thể nói quá kỹ càng, Lâm Hoa Hoán hiểu, cho nên anh chỉ nói bừa cho qua: “Đây là cháu nhờ bạn trong đơn vị mua hộ, nên cũng không biết chính xác nữa.
”Nếu nói ra, nhất định bà nội sẽ mắng anh tiêu xài phung phí.
Vệ Hỉ Nhạc cũng nghĩ như thế, vì không muốn gây thêm phiền toái, cho nên bà liền chuyển đề tài: “Ngày mai đại gia đình chúng ta sẽ cùng nhau ăn bữa cơm, sau khi xong việc mọi người liền tới đây nhé, sáng mai tôi sẽ đi lên công xã để mua thịt.
”Bà vừa dứt lời, quả nhiên lực chú ý của cả nhà liền bị dời đi, người lớn thì không nói, vẫn còn có chút tự chủ, nhưng đám trẻ con thì không thể nào giấu nổi nét mặt, biểu hiện rất rõ ràng.
Tầm mắt của Lâm Tú Hồng thực vất vả mới dời khỏi chiếc váy đỏ kia, liền nghe được những lời này của bác dâu thứ hai, đôi mắt sáng lấp lánh.
Cô bé thực sự rất hâm mộ, cũng rất thích bộ váy màu đỏ này, toàn bộ quần áo của cô đều là đồ cũ, được sửa từ những bộ quần áo hồi nhỏ của anh trai, cô lớn như vậy nhưng chẳng mấy khi được mặc quần áo mới, nhưng vừa nghe đến thịt, lực chú ý trực tiếp bị dời đi, váy đẹp thì cũng tốt đấy, nhưng được ăn thịt vẫn quan trọng hơn!Chủ đề này vừa bắt đầu, mọi người liền tôi một câu anh một câu.
“Ngày mai nhất định phải sớm một chút, nếu không sẽ không mua được thịt đâu.
”“Lần trước tôi lên công xã, nửa đêm hơn ba giờ đã đi, nhưng thịt đã bị mua hết rồi.
”“Xuống nước với người ta một chút, xuống nước thì sẽ thuận tiện hơn ……”Lâm Tú