“Ai nói không phải đâu? Tôi nhớ con gái của ông cũng trạc tuổi hắn phải không?”Có người tim đập thình thịch, thế mà ngoài miệng vẫn nói: “Ai biết người ta rốt cuộc có đối tượng hay không…”Bọn họ đi dạo một vòng, không tìm được Lâm Thanh Thạch, không biết ông ở đâu.
Không nhìn thấy Lâm Thanh Thạch, ngược lại thấy được thím nhỏ Tào Phi Yến và bác dâu cả Vương Nguyệt Quế.
Tào Phi Yến không cần xuống ruộng, bởi vì chú nhỏ hy sinh, cho nên mọi người đều cố ý an bài cho bà ta một chức vị quản lý nhà kho ở trong đại đội, không cần phơi gió phơi nắng, chỉ cần ghi chép nông cụ ra vào là được, đây cũng được xem là một công việc béo bở thỏa đáng.
Nhìn thấy hình như là các bà đang nổi lên tranh chấp gì đó, Lâm Hoa Hoán cảm thấy tốt hơn hết là mình không nên xen vào, vì thế chân dài của hắn quẹo một cái, rẽ đến một phương hướng khác.
Hiểu Hiểu âm thầm cười trộm, cô cũng nhìn thấy, xem ra anh tư cũng giống như trong suy nghĩ của cô.
Đối với những chuyện tầm phào này, dù sao có thể mặc kệ thì cứ mặc kệ, có thể xem nhẹ thì cứ xem nhẹ.
Dạo qua một vòng trở về, Lâm Hoa Hoán rốt cục cũng nỡ buông em gái mềm mại thơm tho của mình xuống: “Anh phải chuẩn bị nấu cơm trưa, em có thể chơi một mình được không?”Hiểu Hiểu đi theo vào phòng bếp: “Em có thể hỗ