“Cám ơn ông ngoại.
” Hiểu Hiểu thỏa mãn cầm một miếng, bà ngoại làm bánh ngọt ngon nhất, điều này cũng không khoa trương chút nào, dù sao so với những loại bánh ngọt mà chỗ cung ứng và tiêu thụ xã bán còn ngon hơn rất nhiều.
Đối với Lâm Hoa Hoán mà nói, đây là hương vị đã lâu không được nếm.
Trước khi hắn đi đến quân đội, hắn cũng thường ăn bánh ngọt mà bà ngoại làm.
“Ông ngoại, bà ngoại đâu?”“Bà ngoại của mấy đứa trông coi sân ở sân phơi lúa rồi, con trở về lúc nào, con còn mang theo đồ vật à, chúng ta bên này không thiếu những thứ này…”Mấy người bọn họ quan tâm hỏi han nhau một số vấn đề, Hiểu Hiểu ăn bánh xong, nhìn bọn họ quan tâm lẫn nhau hỏi tình hình gần đây, hiểu chuyện ở một bên nghe, đợi hai người trò chuyện gần xong rồi, bưng ly của mình uống một ngụm nước, mới hỏi ông ngoại: “Lúc mới tới, con nhìn thấy phía sau có người đang rời khỏi nhà, là ai vậy ạ? ”Ông ngoại bọn họ sống ở chỗ tương đối lệch, bởi vì ông lão cũng không phải là thôn dân cũ nơi này, phu xe lúc trước dạy ông lão bản lĩnh kia mới là người ở nơi này, ông ấy không có con cái, ông ngoại nhận ông ấy làm cha nuôi, nuôi dưỡng ông ấy tới cuối đời, sau này trở về quê hương của cha nuôi, cũng chính là nơi này cắm rễ.
Lúc ấy đối với người nơi này mà nói thì ông lão là người ngoài, khi xin đất ở liền chọn vùng sát rìa, người sống ở phía trước thì có chút khoảng cách, phía sau thì không có ai sống, người khác không hài lòng khi xây nhà để sống ở chỗ này, tất cả mọi người càng thích nơi náo nhiệt hơn, cho