Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, đối phương nhạy bén ngẩng đầu, nhìn thấy Hiểu Hiểu, lập tức ngây người một chút, khoé môi khẽ nhấp, không biết nói gì, động tác nhặt đá cũng dừng lại, như đang cảnh giác.
Ở kiếp trước, Hiểu Hiểu biết rất rõ đây là một trạng thái cảnh giác, nếu cô thực hiện một động tác gây nguy hiểm nào đó, đối phương sẽ kịp thời phản kháng, ví dụ như ném cục đá kia về phía cô.
Nhưng tại sao bé gái này lại cảnh giác với cô như vậy?Hiểu Hiểu hơi nghiêng đầu, cố gắng dùng giọng điệu thục nữ nhất của mình để chào hỏi: “Xin chào, tớ là Hiểu Hiểu, trước giờ chưa từng gặp cậu, hôm này là lần đầu tiên gặp mặt.
”Đối phương hơi ngẩn người, vẫn nhấp miệng không nói lời nào, trầm mặc nhìn cô.
Dường như đang chờ xem cô còn muốn nói gì nữa.
Hiểu Hiểu thấy hơi buồn bực, cũng có chút suy đoán, chẳng lẽ trước đây cô bé này đã từng gặp phải người xấu, cho nên người lớn trong nhà mới dặn dò cô không được nói chuyện với người lạ?Nghĩ đến đây, Hiểu Hiểu liền chỉ về ngôi nhà của ông ngoại ở phía trước: “Đó là của nhà ông ngoại tớ, những lần trước tới đây tớ đều không nhìn thấy cậu, cả nhà cậu mới chuyển đến đây sao? Các cậu đã chuyển đến bao lâu rồi? Tớ có thể làm bạn với cậu không, đây là hoa tớ vừa nhìn thấy ở ven đường, thấy nó đẹp nên ngắt về, tặng cho cậu nè.
”Đa số con gái ở tuổi này đều thích hoa.
Tặng hoa là việc làm chuẩn xác nhất.
Nãy giờ cô nói nhiều như vậy, nhưng đối phương vẫn không nói câu gì, nhìn thấy bông hoa trong tay cô, đôi mắt mở lớn, vô cùng nghiêm túc nhìn Hiểu Hiểu, xác định không nhìn thấy ác ý và sự bài xích ở trong mắt