Còn dám nói cái gì cũng không có, chẳng qua là dùng xong rồi, giờ lại muốn há miệng đòi thêm, bà cũng không sợ bị người ta nói, lúc Hoa Hoán đưa đồ cho cô ta sớm đã truyền ra ngoài, như vậy không sợ cô ta ở bên ngoài nói bậy bại phá hỏng danh tiếng, mọi người đều có mắt, bọn họ cầm đồ đi, không ít người nhìn thấy, nếu làm loạn lên, sẽ chỉ làm cô ta bị mọi người nói là vô lý.
Mấy lần gần đây tới nhà, nhưng cũng chẳng đem được đồ gì về, Phương Phán Xuân đành ủ rũ trở về nhà.
Thằng hai thật không hiểu chuyện, nhà thằng ba bên đấy cô nhi quả phụ, chiếu cố nhiều một chút thì có sao đâu? Đều là anh em trong nhà, cũng không đến mức bên này thịt cá, bên kia rau dại chứ?Lâm Hoa Hoán trở về không biết mang bao nhiêu thứ trong cái bọc kia, lần trước về căn bản mang theo không được bao nhiêu! Phương Phán Xuân tính toán một chút số lượng quà vặt linh tinh, càng nghĩ càng thấy đau ruột.
Hiểu Hiểu mấy ngày này chỉ có thể lén lút viết một chút nội dung cốt truyện, căn bản không có thời gian trống để làm việc của mình, bởi vì Lâm Hoa Hoán cứ thích lôi kéo cô, đi đâu cũng kéo cô đi cùng, cô làm gì còn thời gian, nếu để họ biết cô sẽ biến mất trong hư không, hoặc là lấy ra giấy bút rồi ngồi viết chữ thì toi mất.
Cô cũng không nghĩ sẽ mạo hiểm như vậy, Lâm Thanh Thạch lúc trước từng tham gia quân ngũ, anh tư hiện tại đang rất được để ý, năng lực quan sát tốt hơn nhiều so với người thường.
Tới ngày được nghỉ ngơi, anh hai anh ba cũng trở về, bọn họ đều làm cho chính phủ.
Anh hai và anh cả là sinh đôi, nhưng mà anh cả