Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 33


trước sau

"Buổi chiều em không có tiết? Vậy thì tốt quá." Giọng nữ phát ra từ loa: "Buổi trưa chị về, vừa lúc có thể đến trường đón em, buổi chiều đến công ty đi, chúng ta thảo luận vài chuyện."

"Được, em ăn trưa ở nhà ăn, lúc chị gần tới thì điện em."

"Ừm, chiều gặp."

Vân Ngạn học xong tiết buổi sáng, hẹn thời gian gặp với Cát Lâm.

Lúc trước Cát Lâm chỉ gặp cậu lúc cậu vào đoàn phim mới, nhưng cả hai chưa nói chi tiết về hướng phát triển trong tương lai, Cát Lâm có nói qua, nhưng hai người đều rất bận rộn, đúng lúc Vân Ngạn nhận kịch bản mới nên cũng không vội định hướng, vì vậy mới dồn tới ngày hôm nay.

Thẩm Sơ Hành đã quyết định xuống tay theo đuổi người ta, xem ra không còn bao lâu nữa là cậu phải rời đi, tốt hơn là cậu nên sớm chuẩn bị.

Khi bọn họ ly hôn, người nhà họ Vân chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng không sao hết, dù gì Thẩm Sơ Hành đã hứa sẽ chuyển đầy đủ tiền cho Vân gia, chỉ cần có tiền, ai trong bọn họ còn quan tâm đến sống chết của đứa con trai vô dụng này đây?

Thẩm Sơ Hành không có khả năng bị bọn họ hút máu, bây giờ hai nhà lợi dụng lẫn nhau, Vân Ngạn chỉ hy vọng người nhà họ Vân có thể thỏa mãn với hiện tại, đừng đến tìm cậu nữa là được.

Vân Ngạn vừa tự hỏi vừa đi về hướng nhà ăn, bỗng nhiên bị vỗ vai.

Quay đầu lại, là một nam sinh lớn lên trông bình thường.

Vân Ngạn nhớ đến trải nghiệm của mình hôm qua, trong lòng lập tức thấy e ngại, cảnh giác nhìn đối phương: "Làm gì?"

Nam sinh hỏi cậu: "Cậu là Vân Ngạn đúng không?"

Vân Ngạn thở dài nhẹ nhõm, gật đầu.

Nam sinh đưa điện thoại cho cậu.

Điện thoại đang được kết nối, trên màn hình hiển thị một dãy số, không có tên người liên hệ.

Vân Ngạn nhíu mày, hỏi đối phương: "Cậu là ai? Có chuyện gì?"

"Có người tìm cậu." Nam sinh kia nói xong, chờ cậu cầm điện thoại liền tránh ra khá xa, cậu ta không muốn nghe nội dung cuộc trò chuyện.

Vân Ngạn nghi ngờ nhận điện thoại, do dự hỏi: "Alo? Xin chào."

"Phải Vân Ngạn không?" Bên kia truyền đến một giọng nữ, có hơi quen thuộc.

"Đúng, ai vậy?"

"Trước hết cậu đừng cúp máy!" Giọng nữ bên kia rất vội: "Cậu nghe tôi nói xong được không?"

"....Nguyễn Tiểu Thanh?" Nghe giọng điệu của cô, Vân Ngạn cuối cùng cũng xác định được là ai.

"Ừ, là tôi..." Giọng nói của Nguyễn Tiểu Thanh nghe có hơi chột dạ, như sợ cậu cúp máy, nói nhanh như bay: "Cậu nói người sau lưng cậu buông tha cho bọn tôi đi, được không? Tôi biết sai rồi, Vân Ngạn, tôi xin lỗi cậu! Tôi khi đó bị ma quỷ ám mới làm ra hành động như vậy, tôi với ông Lý có mắt không thấy Thái Sơn, tôi cầu xin cậu..."

"Cô đang nói gì vậy... Buông tha cái gì? Người sau lưng nào?" Vân Ngạn nhíu chặt mày.

"Cậu, cậu không biết?" Nguyễn Tiểu Thanh hơi sửng sốt, sau đó giọng điệu của cô ta có hơi căng thẳng: "Không, nhất định là cậu biết... tôi biết cậu không muốn tha thứ cho tôi... tôi xong rồi... tôi chết mất! Tôi sai rồi... tôi thực sự sai rồi, tôi cầu xin cậu!"

Vân Ngạn từ trong lời nói lộn xộn của cô nghe ra đối phương có lẽ đang suy sụp, cau mày ngắt lời: "Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, cô cầu xin tôi cũng vô dụng, không bằng cô nói rõ cho tôi nghe xảy ra chuyện gì."

"Cậu, thật sự không biết?"

Vân Ngạn trầm mặc, quyết định để đối phương bình tĩnh một chút.

Nguyễn Tiểu Thanh thấy cậu trầm mặc, nhưng không ngắt điện thoại, cuối cùng quyết định tạm thời tin tưởng cậu.

Cô hơi nức nở, giải thích nói: "Từ khi tôi với cậu... sau chuyện kia, tất cả tài nguyên điện ảnh tôi có trước đây đều bị cắt hết. Còn có Lý gia, trước kia Lý gia kinh doanh có một vài vấn đề... Hiện tại bị người ta bắt được nhược điểm, gần đây Lý Thạc với ba hắn vẫn luôn bận rộn chuyện này, mấy ngày trước không biết hắn moi được tin tức ở đâu, nói là có người muốn đạp Lý gia, còn nói bọn họ với người đó có quan hệ... không mấy vui vẻ."

"Chúng tôi đi cầu xin ông Thẩm, thì ông Thẩm đóng cửa không tiếp, nói không có liên quan đến Thẩm gia... Sao có thể? Rõ ràng có liên quan đến cậu... Có phải cậu có chỗ dựa nào khác không?" Cô nói năng lộn xộn: "Tôi cầu xin cậu, cậu buông tha cho chúng tôi đi, tôi đăng bài lên weibo có được không? Tôi đích thân xin lỗi cậu, cậu muốn trừng phạt tôi như thế nào cũng được, buông tha cho Lý gia đi..."

"Tôi không biết chuyện này." Vân Ngạn ngắt lời cô: "Vấn đề của Lý gia là tự mình tạo ra, đừng đẩy lên đầu tôi với Thẩm gia cái nồi này chúng tôi không đội nổi. Huống chi, Lý gia suy sụp, cô sẽ rời khỏi Lý Thạc không phải à? Cảm tình của cô với Lý gia sâu đậm vậy sao?"

Nữ nhân giống như Nguyễn Tiểu Thanh, nếu phát hiện nhà này không đáng tin, sao lại không tìm kim chủ nhà khác? Đến nỗi than thở khóc lóc vì nhà họ Lý giống như này ư?

"Không..." Nguyễn Tiểu Thanh khóc: "Cậu không biết... Tôi trốn không thoát, hắn sẽ đánh tôi, hắn đã đánh tôi rất nhiều lần! Tôi có chạy đi, nhưng bị hắn bắt trở về! Tôi bị hắn nhốt lại, mỗi ngày tôi đều muốn chạy, nhưng tôi không chạy thoát được... Hắn cảm thấy chuyện này đều tại tôi! Các người không buông tha cho Lý gia, hắn nói nhất định hắn cũng không bỏ qua cho tôi... Hắn sẽ đánh chết tôi! Tôi cầu xin cậu, cậu sẽ không đứng im nhìn tôi chết có đúng không? Cầu xin cậu..."

Sau khi nói xong, Nguyễn Tiểu Thanh đã khóc không thành tiếng.

Vân Ngạn cau mày.

Cậu thật sự không ngờ Lý Thạc có khuynh hướng bạo lực gia đình.

"Tôi thực sự không biết chuyện có người chống lưng là như thế nào." Vân Ngạn thở dài: "Nhưng trường hợp này, cô có thể báo nguy hoặc lên weibo xin giúp đỡ, nhất định sẽ có người giúp cô."

"Không được!" Nguyễn Tiểu Thanh giống như phát điên, ngắt lời cậu: "Nếu bị người khác biết, cuộc đời của tôi coi như bị hủy hoại hết cả! Tôi muốn đi diễn.... tôi thực sự muốn làm một diễn viên tốt... Vân Ngạn, tôi biết, cậu có thể hiểu tôi có phải không? Trước đây hắn không đánh tôi, trước đây hắn đối với tôi rất tốt, hắn nguyện ý cưng chiều tôi, chỉ cần Lý gia trở về bộ dáng trước đây, hắn sẽ không đánh tôi nữa... Các người buông tha cho Lý gia đi..."

"Sau đó tiếp tục cho người bỏ vốn mang cô vào đoàn, sửa kịch bản, ức hiếp người mới?" Giọng nói của Vân Ngạn lạnh băng: "Cô nói muốn tôi hoàn toàn tha thứ cho cô, sau đó trở về cuộc sống trước kia sao?"

"Không, không phải..." Nguyễn Tiểu Thanh phủ nhận theo bản năng, chỉ là đột nhiên nhận ra, cậu nói đúng.

Cô vội bổ sung: "Cậu xem, kỳ thật cậu cũng không chịu tổn thất gì hết, có phải không? Hiện tại cậu tha thứ cho tôi đi, sau này tôi..."

"Ngoại trừ danh dự ra, tôi không bị tổn thất gì nữa." Vân Ngạn ngắt lời đối phương: "Đó là bởi vì tôi thắng, hoặc là nói, là bởi vì vận khí của tôi tốt. Nếu đổi thành người khác, có phải cô thành công rồi không? Sau khi cô thành công, cô vẫn giống hôm nay cầu xin người bị hại, xin lỗi người ta?"

Nguyễn Tiểu Thanh không lên tiếng.

Vân Ngạn tiếp tục nói: "Cô nên trả giá cho sự ác ý của mình."

"Nhưng tôi đã trả giá rồi!" Nguyễn Tiểu Thanh gào rống nói: "Hiện tại tất cả tài nguyên của tôi đều mất hết, mỗi ngày Lý Thạc đều đánh tôi! Vậy còn chưa đủ sao?!"

Vân Ngạn thở dài.

"Tôi không biết ai là người đã cắt tài nguyên của cô, nếu tôi biết, tôi có thể xin người ta cho cô một con ngựa. Nhưng cô phải biết là, người khác chấp nhận tha thứ cho cô, không đồng nghĩa với việc cô không nên bị trừng phạt."

"Về phần Lý Thạc đánh cô, đây không phải cái giá cho việc cô trêu chọc tôi, mà là cái giá phải trả cho sự mù quáng của cô."

"Cậu! Sao cậu có thể nói vậy! Nếu không có cậu, mọi chuyện sẽ không phát triển đến mức này..." Nguyễn Tiểu Thanh bỗng im miệng, tựa như muốn mắng cậu, rồi lại cố kìm lại.

"Sao cô phải liên hệ với tôi bằng cách này?" Vân Ngạn hỏi đối phương, nhìn nam sinh ở cách đó không xa đang chán chết.

Ngữ khí của Nguyễn Tiểu Thanh không tốt: "Không phải cậu chặn tôi rồi hả? Người đại diện của cậu cũng không muốn nói chuyện với tôi. Tôi đành phải tìm bạn bè thân thích, đúng lúc đối phương học cùng trường với cậu... nếu không tôi không thể liên lạc với cậu."

"Chặn?" Vân Ngạn thắc mắc: "Tôi không chặn bất kỳ số nào hết, sợ là cô gọi sai số đi?"

"Không thể nào, tôi đã gọi rất nhiều lần." Nguyễn Tiểu Thanh đọc ra một dãy số: "Đây phải số của cậu không?"

Đúng số cậu rồi.

"Tôi dùng hết cách cũng không liên lạc với cậu được, người đại diện của cậu không nói lịch trình của cậu cho tôi, tôi, tôi lại không thể đến đoàn phim..." Hiện tại cô không thể buông tay người kia, cô sợ lại lên hot search lần nữa: "Nhưng tôi biết chắc chắn cậu sẽ đến trường, cho nên tìm người để ý xem chừng nào cậu về trường, thậm chí tôi phải dùng điện thoại của người khác để liên hệ với cậu, thật sự tôi đã nghĩ mọi cách rồi, xin cậu hãy giúp tôi..."

Nói vậy thì, có ai đó đang ngăn cản Nguyễn Tiểu Thanh tìm cậu?

Vân Ngạn đang nghi hoặc, Nguyễn Tiểu Thanh lại do do dự dự nói: "Lý gia... kỳ thật Lý gia vô tội, tại tôi liên lụy nên mới..."

"Lý Thạc đánh cô cũng vô tội?"

"..."

"Tôi sẽ gọi cảnh sát giúp cô."

"Đừng!" Nguyễn Tiểu Thanh vội vàng ngăn cản, giọng nói có hơi chột dạ: "Không cần, tôi, tôi tự tìm người giúp đỡ. Nhưng cậu đã nói, tài nguyên của tôi... cậu giúp tôi cầu xin..."

"Tôi có thể thử." Nghe giọng điệu của Nguyễn Tiểu Thanh, Vân Ngạn chợt hiểu ra gì đó, thử nói: "Tôi rất biết ơn người đã giúp đỡ tôi, nói chung là đâu thể để người ta giúp đỡ tôi một cách vô ích được, hơn nữa tôi cũng không nuốt trôi khẩu khí này của cô - buông tha Lý gia hoặc buông tha cho cô, cô chọn một cái đi."

"Buông tha cho tôi!" Nguyễn Tiểu Thanh vội vàng nói: "Buông tha cho tôi đi, lúc ấy tại Lý Thạc xúi giục tôi, cho nên tôi mới bị ma sai quỷ ám, tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa, tôi sẽ an ổn chuyên tâm đóng phim..."

Vân Ngạn mất kiên nhẫn: "Cô còn chuyện gì muốn nói nữa không?"

"Cậu nhất định phải giúp tôi hỏi..." Nguyễn Tiểu Thanh dong dài, muốn cậu phải trả lời dứt khoát.

Vân Ngạn nhướng mày, dứt khoát cúp điện thoại.

Mà nam sinh chỉ là người truyền lời kia cầm điện thoại xong lập tức rời đi, không nán lại thêm một giây nào.

Ồ, kỹ năng giả vờ đáng thương của Nguyễn Tiểu Thanh đúng là ngày càng tiến bộ.

Lúc trước, cái bài đăng "cảm động lòng người" trên weibo đủ khiến cậu thấy buồn nôn rồi, không ngờ hôm nay còn cơ hội mở rộng tầm mắt.

Cô ta nói Lý Thạc đánh cô ta, không chế cô ta, sau đó cầu xin cậu tha cho cô ta và Lý gia, chỉ để lợi dụng lòng trắc ẩn của cậu.

Vân Ngạn từng đoán là có phải cô ta gọi cuộc điện thoại này dưới sự giám sát của người nhà họ Lý hay không.

Sau đó cậu nói mình sẽ báo cảnh sát, Nguyễn Tiểu Thanh vội vàng phủ nhận, Vân Ngạn còn cho rằng do cô ta đang bị giám sát nên mới không dám nói lung tung, khi đó cậu thực sự cảm thấy hơi áy náy.

Nhưng sau đó, lúc cô ta biết sự tình của Lý gia hết cách cứu chữa rồi, cô ta nói cậu tha cho cô ta - nếu có người của Lý gia đứng bên cạnh giám sát, cô ta nhất định không dám nói như vậy.

Quả nhiên, cậu thử lại lần nữa, Nguyễn Tiểu Thanh dứt khoát lựa chọn bản thân, thay vì Lý gia.

Lúc này Vân Ngạn mới rõ, Nguyễn Tiểu Thanh không cho cậu báo cảnh sát, có lẽ không phải vì sợ, mà bởi vì cô ta không hề bị đánh, hoặc ít nhất là không bị khống chế.

Cô ta chỉ dùng thủ đoạn kiếm lòng đáng thương của người khác mà thôi, cô ta cho rằng cậu nhất định sẽ đồng tình với bộ dạng đáng thương đó.

Nếu cậu thật sự mềm lòng, nói không chừng còn nghĩ cách giúp cô ta, thậm chí là
giúp Lý gia...

Khụ khụ, nói như thể cậu biết "người đứng sau" là ai vậy.

... Không phải là Thẩm Sơ Hành đi?

Vân Ngạn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, bởi vì cậu không nghĩ ra được khả năng nào khác ngoài cái này.

Nhưng nếu Thẩm Sơ Hành giúp cậu, tại sao không nói?

Còn có vấn đề điện thoại, Nguyễn Tiểu Thanh gọi cho cậu, tại sao cậu không nhận được cuộc gọi nào?

Không có bất kỳ cái tên nào trong danh sách đen của điện thoại, chắc không phải là điện thoại tự chặn đâu nhỉ?

Tuy rằng cảm giác không bị người quấy rầy cũng không tồi... Nhưng cậu cảm thấy hơi bất an.

Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc là ai?

...

Lúc Vân Ngạn đang cảm thấy khó hiểu, Thẩm Sơ Hành không nghe được gì cả.

Hiện tại hắn đang ở trong bếp.

Hôm nay hắn ăn trưa sớm, sau bữa trưa, Thẩm Sơ Hành lập tức điều khiển xe lăn vào phòng bếp.

Đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện trong bếp, những người làm đang rửa bát bị hắn nhìn khiến cho cả người không được tự nhiên, nhưng nhờ đó bọn họ làm việc càng nhanh nhẹn hơn.

Dì Dương đi theo phía sau hắn, có hơi thấp thỏm nói: "Thẩm thiếu, ngài cần gì sao?"

Thẩm Sơ Hành hỏi bà: "Trong bếp còn thịt gà không?"

"Có có." Dì Dương vội gật đầu.

Dù đã bên cạnh Thẩm Sơ Hành nhiều năm như vậy, bà vẫn cảm thấy khẩn trương mỗi khi nhìn thấy Thẩm Sơ Hành.

Nhưng kỳ lạ là, mấy tháng gần đây bà thấy Thẩm Sơ Hành tốt hơn rất nhiều, khí tràng không còn đáng sợ như trước đây, không biết có phải do đã kết hôn rồi hay không.

"Lấy cho tôi một ít đùi gà." Thẩm Sơ Hành nói.

Dì Dương nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: "Ngài muốn..."

"Làm gà cay."

Gà cay!!!

Một người không bao giờ ăn cay lại làm gà cay?!

Dì Dương chớp chớp mắt, hỏi: "Ngài muốn ăn? Để tôi tới làm là được..."

"Không." Thẩm Sơ Hành nói: "Làm cho người khác ăn."

Dì Dương nghe vậy thì cười rộ lên: "Ngài muốn làm cho phu nhân ăn?"

Thẩm Sơ Hành dừng xe lăn lại một lát, nghĩ nghĩ rồi lắc đầu.

"À..." Dì Dương có hơi thất vọng: Còn tưởng được chứng kiến tình yêu dịu dàng của thiếu gia, ai ngờ không phải làm cho phu nhân, quả là một chuyện đầy bi thương.

Ngay sau đó, bà chứng kiến thêm chuyện còn bi thương hơn.

Trước giờ bệ bếp không phải thiết kế cho Thẩm Sơ Hành, nó cao hơn xe lăn của hắn, dì Dương cảm thấy hắn sẽ bỏ cuộc ngay từ bước đầu tiên.

Không ngờ Thẩm Sơ Hành bình tĩnh đi tới trước bệ bếp, ấn nút nào đó, xe lăn chậm rãi nâng lên đến độ cao thích hợp.

Sao trước đây bà không biết xe lăn của Thẩm thiếu còn có chức năng này?!

Xong rồi, xem ra hôm nay không cứu nổi phòng bếp rồi.

Bà có nên đặt hy vọng vào tài nấu ăn của Thẩm thiếu không?

Thẩm Sơ Hành cầm điện thoại, công thức nấu ăn trên điện thoại rất kỹ càng chi tiết, xem ra hắn không định nhờ đầu bếp giúp.

Dì Dương chuẩn bị ớt, hành gừng linh tinh cho hắn, lại đưa thêm vài chai lọ: "Cái này là xì dầu, cái này là tương đen..."

"Tôi sẽ xem."

"..." Được rồi.

Sau khi rã đông đùi gà rồi đặt lên thớt, Thẩm Sơ Hành cầm dao lên.

"Thiếu gia, cái này để tôi cắt cho!"

"Không cần."

Thẩm Sơ Hành giơ tay ngăn bà lại, làm dì Dương sợ tới mức phanh gấp, Thẩm thiếu, ngài cầm dao thì đừng có múa may lung tung!!!

Bà định nói "Ngài cẩn thận coi chừng đứt tay", thì thấy Thẩm Sơ Hành lạnh lùng liếc đến: "Mấy người có thể đi ra ngoài, tôi không thích có người quấy rầy công việc của tôi."

"..." Dì Dương miễn cưỡng cười cười: "Vậy, vậy chúc ngài thuận lợi..."

Muốn nấu ăn, hiện tại trên mạng đều có công thức chi tiết, theo góc nhìn của Thẩm Sơ Hành, mấy cái công thức kia với quá trình thực nghiệm hóa học không khác gì nhau.

Đầu tiên là đùi gà, chặt thành từng miếng nhỏ.

Thẩm Sơ Hành nhìn hình ảnh trên mạng, ước chừng kích thước của miếng gà, thuận lợi tách thịt gà ra khỏi xương, rồi cắt thành từng miếng nhỏ.

Không thể nào cắt trúng tay được, loại chuyện ngu ngốc ấy sao có thể xảy ra với hắn?

Bước đầu tiên, cắt khối, hoàn hảo.

Bước thứ hai, ướp gia vị.

Một củ gừng, ba củ tỏi, một củ cắt sợi, một củ cắt thành miếng nhỏ, để đó, cái này đơn giản.

Muối, một lượng vừa phải, gia vị rượu, một lượng vừa phải.

... Từ từ, "một lượng vừa phải" là ý gì?

Thẩm Sơ Hành đọc đoạn hướng dẫn lại lần nữa: "Ướp thịt gà sao cho vừa miệng..."

Nếu là ướp... hẳn là rải gia vị đều lên thịt gà, mới có thể tương đối giống.

Đầu tiên, cho muối vào.

Vậy thì, phải cho bao nhiêu muối mới đủ? Thẩm Sơ Hành cầm hũ muối, trầm tư, thịt gà còn sống, không thể nếm thử được.

Một lát sau, hắn lấy muỗng nhỏ trong lọ, rải đều một lớp lên thịt gà.

Sau khi trộn bằng thìa, các hạt muối nhanh chóng biến mất.

Xem ra là do ít muối quá.

Hắn lại bỏ thêm mấy muỗng, thẳng cho đến lúc trộn xong, bề mặt miếng thịt vẫn còn bám các hạt muối, như vậy hẳn là tương đối giống rồi.

Bước thứ hai, cho rượu nấu ăn vào để khử mùi tanh.

Thịt sống có mùi tanh. Nếu muốn đều, chắc phải để miếng gà ngập nước.

Ừng ực ừng ực đổ nửa chai xuống, thịt gà ngập chìm trong rượu nấu ăn.

Muối hòa với rượu nấu ăn.

... Có phải cho hơi ít muối không?

Thẩm Sơ Hành lại cầm lọ muối cho thêm mấy muỗng.

Như này có vẻ tốt hơn rồi, hẳn là có thể đạt tới yêu cầu "vừa miệng".

Nêm thêm vài gia vị khác, đảo đều, ướp trong khoảng 20 phút.

Trong công thức nói phải dùng dầu nóng, hắn cũng xem hình ảnh, chắc là phải để dầu sôi mới được, dù sao chờ dầu sôi cũng phải đợi, nên hắn tranh thủ thời gian ướp gia vị đi đun dầu.

Thẩm Sơ Hành cầm điện thoại, bình tĩnh xem tin tức kinh tế tài chính một lát, cảm thấy nấu ăn cũng không khó lắm.

Hai mươi phút sau, thịt được ướp xong, dầu cũng đã sôi.

Rất tốt.

Dùng đũa dài gắp một miếng gà tẩm đầy rượu, ném vào trong chảo dầu, xem tình hình hiện tại, rất hoàn hảo, nếu không có gì bất ngờ xảy ra.

Thịt gà vào chảo.

"Chết tiệt -"

Thẩm Sơ Hành đột nhiên đẩy bệ bếp, ngồi trên xe lăn trượt ra xa, đụng tới cái bàn phía sau rồi "rầm" một tiếng dừng lại.

Hắn nhìn vết dầu loang lổ trên mu bàn tay và trên cổ áo âu phục, rồi lại nhìn chảo dầu nóng cách đó không xa đang bắn dầu, trầm tư lần nữa.

"Ai u có chuyện gì vậy?!" Dì Dương nghe thấy tiếng động vội vàng chạy vào, mấy chục phút này lòng bà không có phút nào yên ổn, nên ở bên ngoài đi tới đi lui.

Quả nhiên, vừa bước vào, thấy miếng gà đang bơi trong rượu nấu ăn và chảo dầu.

Không nói hai lời, chạy nhanh lại đậy nắp chảo rồi tắt lửa!

Chờ khi dầu không bắn nữa, Thẩm Sơ Hành xoa xoa ngực, lần nữa lại gần bệ bếp.

Đương nhiên hắn biết những chất lỏng như rượu sẽ nhanh chóng bốc hơi sau khi tiếp xúc với dầu nóng hơn 200 độ... chỉ là vừa rồi hắn không ngờ tới mà thôi.

Ai mà ngờ tới lúc nấu ăn cũng cần dùng tới kiến thức hóa học đâu? Ánh mắt hắn nhìn dì Dương thêm vài phần tôn kính.

"Ai u thiếu gia của tôi ơi, sao ngài cho nhiều rượu nấu ăn quá vậy? Dầu nóng là được, sôi hết cả lên rồi, ai nói với ngài..." Bà vừa quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Sơ Hành, lập tức ngậm miệng lại.

Một miếng thịt gà duy nhất được dì Dương vớt ra khỏi chảo dầu đặt vào cái dĩa bên cạnh, Thẩm Sơ Hành nhìn cái cục đen thui kia, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, cầm đũa lên, nếm thử một miếng.

Thẩm Sơ Hành: "..."

Giống như một cục muối, còn hơi nhão.

Hắn vô cảm di chuyển đến cạnh thùng rác, nhổ thứ trong miệng ra.

"Aiz..." Dì Dương lại nhìn hắn, không kìm lòng được: "Sao nấu cơm có thể đơn giản vậy được? Phòng bếp ngài còn chưa vào lần nào, nên lần đầu tiên làm không tốt cũng bình thường, nhưng dù ngài làm cho ai ăn, để tôi làm là được rồi, đảm bảo ngon!"

Dì Dương nói rất đúng, Thẩm Sơ Hành thầm nghĩ, nấu cơm xác thật không đơn giản như vậy.

Nhưng hắn chợt nhớ đến câu nói xuôi tai ngày hôm đó.

"Dì Dương, cháu yêu dì chết mất!"

Giống như làm nũng.

Nói không chừng có một ngày...

Thẩm Sơ Hành ho nhẹ một tiếng: "Không cần đâu dì Dương, để tôi tự làm đi."

"Ngài thật sự làm được chứ?" Khuôn mặt dì Dương đầy vẻ u sầu.

Thẩm Sơ Hành không trả lời, gửi liên kết công thức trong điện thoại cho trợ lý, sau đó gọi điện qua: "Đem công thức này chính xác hóa, đúng, tất cả liều lượng phải chính xác đến từng gam, chính xác nhiệt độ của dầu, chuẩn bị thêm cái nhiệt kế... đúng, dùng để đo nhiệt độ dầu."

Dì Dương: "..."

Thẩm Sơ Hành cúp điện thoại, lần nữa nhìn bà: "Xem, không có chuyện gì không thể giải quyết."

*******

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện