Nghe Thẩm Thanh Đường hỏi, Tần Di trầm mặc một lát, mặt không đổi sắc nói: “Tu luyện bí pháp của Long tộc tiêu hao quá nhiều linh lực.
”
Thẩm Thanh Đường giật mình, có chút tò mò: “Bí pháp gì mà lại tiêu hao nhiều như vậy?”
Tần Di thản nhiên nói: “Không có vấn đề gì, em không tin thì cứ bắt mạch thử xem.
”
Thẩm Thanh Đường không dễ bị lừa, nên đưa tay ra bắt mạch.
Tuy nhiên, sau khi kiểm tra mạch một lúc, Thẩm Thanh Đường cũng phát hiện Tần Di quả thật không có việc gì, toàn thân tràn ngập linh khí, kinh mạch mở rộng, rất tốt.
Chủ yếu là bởi vì cảnh giới hiện tại của Thẩm Thanh Đường, cậu không thể phát hiện ra trạng thái thần hồn kiệt quệ của Tần Di.
Cho nên sau khi Thẩm Thanh Đường cảm thấy Tần Di không có việc gì, liền không khỏi yên lặng nở nụ cười, tự nhiên xoay người lại, rúc vào trong lòng Tần Di.
Tần Di thừa dịp ôm bạch y mềm mại vào trong ngực.
Nhưng cùng lúc đó, Tần Di cũng lạnh lùng liếc nhìn mèo con đang nằm ở một bên âm thầm quan sát.
Mèo con: …
Cuối cùng, mèo con cực kỳ không tình nguyện kêu lên một tiếng, gục đầu rời đi.
Thấy mèo con rời đi, Thẩm Thanh Đường không khỏi nhỏ giọng nói: “Sao lại đuổi nó đi? Nó cũng không có quậy phá.
”
Tần Di lặng lẽ nắm chặt các ngón tay của Thẩm Thanh Đường, liếc nhìn cậu, ý tứ hàm súc nhàn nhạt nói: “Vậy để ta đi?”
Thẩm Thanh Đường nghe thấy câu này hơi bất ngờ, sau đó yên lặng cười cười, nụ cười ấm áp ngọt ngào: “Chàng lại ghen rồi.
”
Tần Di hừ một tiếng, nói: “Cũng không biết có phải là lão yêu quái sống mấy ngàn năm rồi không, biến thành một con mèo liền cho rằng mình còn nhỏ, đừng để ý tới nó.
”
Thẩm Thanh Đường: “Phì…”
Tần Di nhíu mày, cúi đầu nhìn dáng vẻ vừa thất thần vừa tươi cười của Thẩm Thanh Đường, không khỏi nhéo vào vòng eo mềm mại ở trong lòng, trầm giọng nói: “Còn nghĩ tới nó ta sẽ giận thật đấy.
“
Bình thường Tần Di nhất định sẽ không nói như vậy, nhưng trước đó mới bị mèo con tính kế, còn lấy nước linh tuyền cho Thẩm Thanh Đường, cho nên trong lòng hắn ít nhiều gì cũng có chút uất ức.
Thấy Thẩm Thanh Đường vẫn rất quan tâm đến mèo con, hắn liền vô thức nổi giận.
Thẩm Thanh Đường không ngờ hôm nay cơn ghen của Tần Di lại đột nhiên leo thang như vậy, nhưng một Tần Di như vậy cậu lại rất thích – thật sự rất hiếm khi thấy Tần Di ghen tuông hẳn hoi như vậy.
Nghĩ đến đây, lúm đồng tiền trên khuôn mặt trắng như tuyết của Thẩm Thanh Đường càng sâu, cậu rướn người, dịu dàng hôn Tần Di một cái, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, đều là lỗi của em, lẽ ra em không nên nhắc đến mèo con.
”
“Lan Đình đừng giận nữa nha?”
Tần Di cúi đầu nhìn dáng vẻ yêu kiều của Thẩm Thanh Đường, nhìn thấy đôi mắt đen láy xinh đẹp kia cùng đôi môi mỏng đỏ mọng hơi cong, trong lòng mềm nhũn đi một nửa.
Nhưng đúng lúc này, Tần Di đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác, hơi nhướng mày, ánh mắt có chút trầm xuống, sau đó thấp giọng nói: “Lần này hôn không tốt.
”
“Lại lần nữa.
”
Bây giờ đến lượt Thẩm Thanh Đường kinh ngạc.
Từ khi nào Tần Di lại biết chơi như vậy chứ?
Nhưng mà Tần Di càng ngày càng phóng khoáng, Thẩm Thanh Đường cũng càng thêm vui mừng, cậu không đoán được ý tứ sâu xa trong lời nói của Tần Di, vì vậy cậu cười rạng rỡ, ngẩng đầu hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của Tần Di.
Khoảnh khắc đôi môi mềm mại của Thẩm Thanh Đường chạm vào môi Tần Di, cánh tay cường tráng quanh eo cậu đột nhiên siết chặt, sau đó những ngón tay thon dài của Tần Di từ phía sau đỡ lấy gáy Thẩm Thanh Đường, làm cho nụ hôn sâu hơn.
Môi Thẩm Thanh Đường ấm áp ngọt ngào, có chút mềm mại như bông, còn môi Tần Di lại nóng bỏng như lửa.
Mà lần này Tần Di thật sự hôn quá lợi hại, bị hắn hôn một lúc, cả người Thẩm Thanh Đường mềm nhũn, nhịn không được trượt xuống.
Nhưng Tần Di đã ôm chặt lấy cậu, cậu không thoát ra được.
Bỗng nhiên–
Mùi máu nhàn nhạt lan ra giữa môi và răng của Thẩm Thanh Đường.
Hàng lông mi dài của Thẩm Thanh Đường run lên, cậu mở bừng mắt ra, trong đôi mắt trong veo hiện lên vài tia khó tin, sau đó cậu vô thức muốn đẩy Tần Di ra.
Nhưng Tần Di ôm cậu quá chặt, vòng tay ôm eo cậu như một sợi xích sắt nóng bỏng, gắt gao khóa chặt cậu trong vòng tay ấm áp kia, bất luận thế nào cũng không thoát ra được.
“Ngoan, đừng nhổ ra.
” Tần Di cụp mắt xuống, nhìn chăm chú vào mắt Thẩm Thanh Đường với vẻ mặt dịu dàng hiếm có.
Thẩm Thanh Đường đối diện với đôi mắt đỏ tràn ngập ánh sao của Tần Di, ngây người một lúc, mà trong khoảnh khắc lóa mắt này, một giọt máu đầu tim mang theo vị ngọt chảy vào cổ họng của Thẩm Thanh Đường.
Linh khí giống như thác nước nhanh chóng chảy qua từng kinh mạch của Thẩm Thanh Đường theo sự hòa tan của giọt máu đầu tim.
Thần hồn rung động.
Thẩm Thanh Đường vô thức khẽ run lên.
Giờ phút này, Tần Di vươn hai tay ôm chặt lấy cậu, đặt bàn tay lên lưng cậu, dùng lực giúp Thẩm Thanh Đường hòa tan chấn động do linh lực khổng lồ của máu đầu tim mang đến.
Thẩm Thanh Đường cứ thế cuộn tròn người trong lòng Tần Di, chịu đựng tiêu hóa hồi lâu, sau đó mới chậm rãi hồi thần lại.
Thấy vậy, Tần Di không khỏi có chút đau lòng, nhưng hắn cũng không hối hận quyết định của mình.
Máu đầu tim không chỉ chứa linh lực dồi dào, mà còn có thể gia tăng cảm ứng thần hồn giữa hai người.
Nếu sau này Thẩm Thanh Đường lại xảy ra chuyện gì, hắn sẽ biết ngay lập tức.
Thẩm Thanh Đường lúc này mới hoàn hồn lại, sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu lên, cắn môi, vô cùng bất đắc dĩ nhưng lại không thể tức giận, khàn giọng nói: “Kỳ thực Lan Đình không cần phải làm như thế đâu, em đã dần khỏe lại rồi——”
“Ta nghĩ như vậy rất tốt.
”
Thẩm Thanh Đường sửng sốt.
“Có máu đầu tim của ta rồi, em nên cân nhắc kỹ càng, đừng có mù quáng liều mạng như trước nữa.
”
“Bây giờ em chính là điểm yếu duy nhất của ngũ trảo kim long.
” Tần Di âm thầm nắm chặt tay Thẩm Thanh Đường, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Em có biết không?”
Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, nụ cười nở rộ bên môi, đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt Tần Di, nhẹ nhàng nói: “Được, em sẽ cố gắng tu luyện.
”
“Sau này Lan Đình cũng đừng có liều mạng nữa.
”
“Chúng ta hãy cùng nhau sống thật tốt nhé.
”
Trái tim Tần Di run lên, trong mắt bốc lên ngọn lửa hừng hực, nhưng sau một lúc lâu, những ngọn lửa kia lại hóa thành một mảnh kim sắc thâm thúy, lặng yên chảy xuôi theo đáy mắt Tần Di, hóa thành vô hạn bình tĩnh và kiên định.
“Được.
”
“Một lời đã định.
” Tần Di trầm giọng nghiêm túc nói.
Thẩm Thanh Đường khẽ cười: “Một lời đã định.
”
·
Nước suối chảy róc rách, lần lượt phun ra bọt nước, hai bóng người một đen một trắng nép mình trên bục cao bằng đá cẩm thạch trắng, y phục tung