Trộm dao găm
Thẩm Thanh Đường nhìn mỗi người một vẻ mặt khác nhau, không hiểu mấu chốt nằm ở đâu, cũng không tiện đi hỏi, chỉ có thể chuyển chủ đề, nói chuyện gia đình.
Mấy người hàn huyên một hồi, lão quản gia lại tới.
Lúc này, Thẩm Thanh Ngạn liếc nhìn ra cửa, cười với Tần Di và Mộ Phi: "Đệ phu và Mộ công tử lần đầu tới nhà, trong lúc vội vàng chưa kịp chuẩn bị gì nên tôi nhờ Trần bá chọn một vài vật phẩm tu luyện, nếu không chê thì để Trần bá dẫn hai người đi xem, thích món nào thì cứ nhận lấy".
Tần Di đương nhiên hiểu ý của Thẩm Thanh Ngạn, đúng lúc có chuyện muốn hỏi Mộ Phi, liền chắp tay nói: "Vậy trước hết cảm tạ huynh trưởng."
Thẩm Thanh Ngạn cười: "Đệ phu khách khí rồi."
Sau đó, Tần Di lạnh nhạt liếc nhìn Mộ Phi một cái, cất bước ra ngoài trước.
Mộ Phi tim đập thình thịch, vội vàng đi theo.
Lúc này, Thẩm Thanh Ngạn nhìn Trần bá đưa hai người bọn họ đi, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Mộ Phi, lộ ra vẻ mặt suy tư.
Thẩm Thanh Đường đang uống trà ở bên cạnh nhìn ánh mắt của Thẩm Thanh Ngạn là biết, lúc này mới nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, tò mò hỏi: "Huynh thật sự đã từng gặp Tiểu Phi sao?"
Khi Thẩm Thanh Ngạn nghe thấy câu hỏi của Thẩm Thanh Đường, anh lặng lẽ thu hồi tầm mắt, trên môi nở một nụ cười nhẹ đầy hứng thú: "Ta quả thật đã từng thấy y."
Thẩm Thanh Đường cười cười, đang định hỏi Thẩm Thanh Ngạn thấy Mộ Phi lúc nào, Thẩm Thanh Ngạn cười nói: "Y chính là tên trộm năm xưa trộm mất dao găm của ta."
Thẩm Thanh Đường:?
Bàn tay cầm tách trà của Thẩm Thanh Đường suýt chút nữa run lên, may mà nắp cốc rất chắc chắn, nước bên trong không tràn ra ngoài.
Cậu vẫn nhớ sự kiện khi con dao găm của Thẩm Thanh Ngạn bị đánh cắp năm đó, việc này đã khiến cả Thẩm phủ trở nên náo động.
Con dao găm của Thẩm Thanh Ngạn không phải loại bình thường, đó là món quà Thẩm Đình mừng sinh thần lần thứ mười tám của Thẩm Thanh Ngạn, ông đặc biệt tìm một bậc thầy luyện khí đến để rèn đúc cho Thẩm Thanh Ngạn.
Kết quả là vào một đêm nọ, Thẩm Thanh Ngạn đột nhiên hoảng sợ chạy đến chỗ Thẩm Đình, nói với Thẩm Đình rằng con dao găm của anh vừa bị kẻ trộm lấy mất, còn là bị một tu sĩ Luyện Khí tầng ba trộm mất.
Thẩm Đình đương nhiên không tin, cho rằng Thẩm Thanh Ngạn đã vô tình làm mất con dao, vì sợ bị trừng phạt nên mới viện cớ vô lý như vậy, đã phạt Thẩm Thanh Ngạn quỳ trên gạch cả đêm.
Thẩm Thanh Đường lúc đó cũng cho là như vậy, nhưng cậu nghĩ Thẩm Thanh Ngạn còn nhỏ, làm sai chuyện nhưng lại rụt rè không dám nói sự thật, nhưng cậu không cho rằng nhân phẩm của Thẩm Thanh Ngạn có vấn đề gì.
Nhưng chẳng ngờ...!Chuyện này có thật?
Qua một lúc, Thẩm Thanh Đường từ trong kinh ngạc định thần lại, có chút nghi hoặc nói: "Đại ca, huynh có nhận nhầm người không?"
Thẩm Thanh Ngạn quay đầu nhìn lại, không khỏi mỉm cười dịu dàng, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bên thái dương của Thẩm Thanh Đường, thấp giọng nói: "Đệ đệ ngốc, đừng luôn nghĩ người ta đơn giản như vậy."
Hàng lông mi dài của Thẩm Thanh Đường khẽ run, bất đắc dĩ nói: "Ta không có."
Sau đó Thẩm Thanh Đường khẽ cau mày, nghiêm túc phân tích: "Khi đó nhà chúng ta chưa mất quyền lực, cao thủ nhiều, Tiểu Phi sao có thể làm chuyện liều lĩnh như vậy? Chẳng lẽ nó không muốn sống sao?"
Thẩm Thanh Ngạn lắc đầu cười: "Khi đó y còn nhỏ đã Luyện Khí tầng ba, hiện tại đã luyện Khí tầng bốn, đủ chứng minh thiên phú của y hơn người.
Hơn nữa, y có kỹ năng ẩn núp tuyệt vời, có thể tự do đến rồi đi, hành động cẩn thận không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Ta lúc đó mạnh hơn y nhưng cũng không đuổi kịp y."
Thẩm Thanh Đường do dự nói: "Cẩn thận...? Cái này càng không giống Tiểu Phi."
Thẩm Thanh Ngạn cười liếc nhìn Thẩm Thanh Đường: "Nếu có người khác bí mật giúp y thì sao?"
Thẩm Thanh Đường ngẩn ra.
Chẳng phải Thẩm Thanh Ngạn đang ám chỉ Tần Di cùng Mộ Phi liên thủ cướp dao găm của huynh ấy sao?
Trong một lúc, cậu không biết phải nói gì.
Một mặt, cậu biết rõ tính cách của Thẩm Thanh Ngạn, biết Thẩm Thanh Ngạn sẽ không nói dối, mặt khác, cậu cảm thấy, cho dù Mộ Phi không hiểu chuyện, thì Tần Di năm đó cũng không hiểu chuyện sao?
Thẩm Thanh Ngạn nhìn thoáng qua có thể thấy được sự do dự và xấu hổ của Thẩm Thanh Đường, lúc này, anh yên lặng cười nói: "Thanh Đường, ta không có ý trách y, đệ yên tâm."
Thẩm Thanh Đường:?
Nhìn đôi mắt trong veo có chút do dự của Thẩm Thanh Đường, Thẩm Thanh Ngạn khẽ cười giải thích: "Đệ mới thành thân mấy ngày, thân thể đã khôi phục tốt như vậy, chứng tỏ Tần Di thật sự quan tâm đến đệ, không phải một kẻ gian ác.
Còn về chuyện dao găm—"
"Chắc là có sự hiểu lầm ở đây."
Thẩm Thanh Đường khẽ cau mày, nhìn đôi mắt cười như không cười của Thẩm Thanh Ngạn, cậu luôn cảm thấy trong lời nói của Thẩm Thanh Ngạn có ẩn ý.
"Đại ca, huynh có lời gì thì cứ nói đi."
Thẩm Thanh Ngạn lắc đầu cười thần bí: "Chuyện này để nói sau."
Thẩm Thanh Đường:?
Thẩm Thanh Đường có chút không hài lòng với sự lảng tránh của Thẩm Thanh Ngạn.
Thấy Thẩm Thanh Đường không vui, Thẩm Thanh Ngạn dời tầm mắt, lập tức chuyển chủ đề, cười nói: "Nhưng Thanh Đường, đúng lúc lần này đệ trở về, nếu không về, ta còn phải cho người ra ngoài thành tìm đệ, nhờ đệ giúp ta một chuyện."
Thẩm Thanh Đường biết Thẩm Thanh Ngạn cố ý chuyển chủ đề, nhưng không thể bắt bí huynh ấy, chỉ có thể hỏi: "Huynh có chuyện gì cần ta giúp đỡ?"
"Đệ từng nghe nói về Hoàng Kim Thảo thượng phẩm chưa?" Thẩm Thanh Ngạn trầm giọng nói.
Trái tim Thẩm Thanh Đường khẽ động, cậu thành thật nói: "Lan Đình có nói với ta rằng phụ thân muốn có Hoàng Kim Thảo, nhưng bây giờ ba gia tộc khác cũng đang tranh giành với chúng ta."
Thẩm Thanh Ngạn sửng sốt một chút, sau đó cười gật đầu: "Đúng vậy, lần này ta muốn nhờ hắn giúp một tay."
"Nhờ Lan Đình?" Thẩm Thanh Đường hơi kinh ngạc.
Thẩm Thanh Ngạn trầm mặc một lát, cau mày thở dài, sau đó thấp giọng nói: "Chúng ta bị giám sát quá chặt chẽ, người nhà ra khỏi thành đã phiền phức, càng sợ bị phục kích, cho nên chỉ có thể nghĩ đến nhờ đệ phu và vị huynh đệ kia, xem bọn họ có thể giúp tìm ra tung tích của Hoàng Kim Thảo thượng phẩm ở ngoại thành hay không."
Thẩm Thanh Đường cười: "Chuyện này