Lúc này, tại thành Thanh Ngọc, nơi ở của Thẩm gia.
Thẩm Đình vẻ mặt tức giận đứng ở cửa, bị mấy tu sĩ Kim Đan ở trước cửa ngăn lại, trong mắt mang theo châm chọc lạnh lùng nói: “Thẩm đạo hữu xin hãy trở về đi, Thái Tử điện hạ lệnh cho bọn ta trông nom các người thật tốt, nếu xảy ra chuyện gì bọn ta gánh không nổi đâu.
”
Thẩm Đình nắm chặt hai tay, trầm giọng nói: “Thái Tử điện hạ đã nói Thanh Đường và Tần Di chỉ đến Thiên Hoàn diện Thánh, nhưng mấy ngày nay lại có tin đồn nổi nên khắp nơi, các vị cũng đột nhiên trở mặt không cho bọn ta ra khỏi cửa là có ý gì?!”
Các tu sĩ Kim Đan nhìn nhau, sau đó hừ cười nói: “Thái Tử điện hạ nhân từ, không nói cho các ngươi biết chân tướng, nhi tế của nhà ngươi là tà tu, nhi tử của ngươi cũng là đồng lõa, nếu thật sự truy cứu, cả nhà các ngươi sẽ không được chết tử tế đâu, đừng có mà tự rước lấy nhục nữa.
Lời đồn đại gì chứ? Tất cả đều là sự thật!
Thẩm Đình nhìn vẻ mỉa mai trên gương mặt của những tu sĩ Kim Đan kia, gân xanh trên trán ông nổi lên, ước gì mình có thể xông lên đánh chết họ.
Nhưng những người này đều là Kim Đan!
Bên ngoài còn một đám Nguyên Anh thủ hộ nữa…
Thẩm Đình thực sự không hiểu tại sao Cung Minh Trạch vừa mới rời khỏi thành Thanh Ngọc được ba ngày liền phát sinh những chuyện như này?
Chẳng lẽ Thẩm Thanh Đường và Tần Di thật sự xảy ra chuyện rồi sao?
Lúc này chuyện Thẩm Đình lo lắng cũng không phải cái này, ông quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, lại nắm chặt nắm tay, gắng gượng đổi thành vẻ mặt coi như khiêm nhường nhìn mấy vị Kim Đan nói: “Thế nhưng mấy vị tiền bối, phu nhân của ta thân thể suy nhược, mấy ngày nay bị nhiễm phong hàn cần uống thuốc, nếu các người không cho bọn ta ra ngoài, ít nhất cũng giúp bọn ta mời y tu đến có được không?”
“Hay là trả ngọc bài truyền tin lại cho bọn ta đi.
Ta sẽ liên lạc với nhi tử của ta Thẩm Thanh Ngạn.
Nó là đệ tử của Thanh Ngọc Kiếm Tông, những việc vặt này cũng có thể sắp xếp giùm bọn ta.
”
Mấy vị Kim Đan nhìn nhau, lập tức phát ra một trận cười trào phúng, trong đó có một người quái gở nói: “Con trai ngươi ngộ tính cao, mấy ngày nay không tới đây e là hắn đã cắt đứt hoàn toàn với các ngươi rồi.
Về phần ngọc bài truyền tin, hừ! Quốc sư đã đích thân dặn dò, không cho phép các ngươi tự liên lạc với nhau, nếu như liên lạc với hai kẻ đào phạm kia, bọn ta gánh không nổi.
”
Thẩm Đình nhìn vẻ mặt của những tu sĩ Kim Đan đó, rồi lại nghe những lời chế giễu và trêu chọc của bọn họ, lúc này trong đầu ông giống như có một quả pháo nổ tung.
Trong nháy mắt, Thẩm Đình không kịp nghĩ nhiều, ông hét lên một tiếng, chưởng một phát về phía tu sĩ Kim Đan có thái độ chế nhạo nhiều nhất.
Những vị tu sĩ Kim Đan kia thực ra cũng không phải là những kẻ độc mồm độc miệng, nhưng ai biểu quốc sư đã ngấm ngầm hạ lệnh, vì Thái Tử đang bảo vệ bọn họ, ngoài mặt không thể động đến Thẩm gia.
Nhưng nếu người Thẩm gia rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách bọn họ chấp pháp theo lẽ công bằng.
Quốc sư cũng đã nói trong truyền tin rằng ai có thể giải quyết mối họa người Thẩm gia cho hắn ta sẽ được ban thưởng rất hậu hĩnh.
Vì vậy, khi Cung Minh Trạch vừa rời đi ba ngày, những tu sĩ Kim Đan này đã âm thầm bàn cách giày vò Thẩm gia như thế nào, buộc Thẩm gia phải tự mình ra tay phạm luật – mà người phá luật này chính là Thẩm Đình.
Về phần những tu sĩ Nguyên Anh kia, bởi vì địa vị và thể diện, bọn họ không muốn ra tay, những tu sĩ Kim Đan này đều muốn tiến thêm một bước, làm sao bọn họ có thể bỏ qua cơ hội này?
Lúc này, Thẩm Đình vừa ra tay, những vị Kim Đan kia âm thầm đắc ý trong lòng, lại cố ý đứng yên tại chỗ.
Trước khi một chưởng của Thẩm Đình xuất ra, ông đã biết mình sẽ bị bắt, thế nhưng bệnh ho của Liễu Nhứ Lam đã hết cách rồi, thậm chí ông còn nghĩ rằng hôm nay có phải liều mạng để làm lớn chuyện này, ông cũng phải lấy được thuốc chữa bệnh cho Liễu Nhứ Lam!
Nhưng ông không ngờ khi chưởng phong của ông chạm đến ngực của tu sĩ Kim Đan kia, tu sĩ Kim Đan lại không hề tránh đi.
Thẩm Đình: ?!
Đến lúc này, Thẩm Đình rốt cục mới ý thức được —— mình đã bị gài bẫy!
Ông cuống cuồng muốn thu tay lại, nhưng một chưởng này ông đã dùng toàn lực rồi, không thu lại được nữa.
Rầm một tiếng, chưởng phong của Thẩm Đình đánh mạnh vào lồng ngực của tu sĩ Kim Đan kia!
Tu sĩ Kim Đan vốn chỉ tăng lên một tầng tu vi, định tùy tiện chống đỡ một cái, giả bộ ho ra máu để đối phó chuyện này.
Nhưng hắn ta không ngờ tới tu vi của Thẩm Đình lại vững chắc như vậy!
Một chưởng này đánh lên khiến kinh mạch ở ngực hắn ta chấn động, lập tức phun ra một ngụm máu!
Những tu sĩ Kim Đan khác không biết tình hình thực tế, bọn họ trợn mắt há hốc mồm, âm thầm cảm khái người này giả bộ giống thật.
Chỉ có vị tu sĩ Kim Đan bị trúng chiêu đau đến nói không ra lời, lúc này hắn ta hộc máu xong mới hòa hoãn lại, khàn giọng hét lên: “Làm càn, ngươi dám động thủ với quan binh của Thiên Hoàn! Cái này là coi thường pháp luật! Còn không mau bắt ông ta lại!”
Ngay khi hắn ta hét lên, mấy tu sĩ Kim Đan còn lại cuối cùng cũng ý thức được họ phải bắt người lại, lúc này mới như tỉnh mộng nhào về phía Thẩm Đình.
Thẩm Đình nhìn bộ dáng đám tu sĩ Kim Đan điên cuồng xông về phía mình, cũng đã hiểu được mình bị tính kế rồi, ông nghiến răng quay đầu lao vào trong nhà.
Cho dù ông bỏ chạy, ông cũng phải mang Liễu Nhứ Lam theo.
Kế sách tồi tệ nhất chính là ngọc nát đá tan, bằng không nếu rơi vào tay những kẻ này, không biết sẽ sống không bằng chết như thế nào.
Nhưng sau cùng Kim Đan vẫn là Kim Đan.
Một chưởng vừa rồi của Thẩm Đình đắc thủ, một là vì ông đã dùng toàn lực, hai là vì vị Kim Đan kia cố ý dàn xếp.
Bây giờ thì khác, mọi người đều muốn bắt Thẩm Đình để tranh công, chỉ trong nháy mắt bọn họ đã bao vây lấy Thẩm Đình.
Thẩm Đình cảm nhận được từng trận uy áp đến từ xung quanh mình, trái tim ông chùng xuống, biết sự tình không ổn rồi.
Sau khi bao vây Thẩm Đình, một trong số những tu sĩ Kim Đan đó ra tay trước bắt lấy Thẩm Đình để tranh công.
Nhưng đúng vào lúc này, một cỗ uy áp cực kỳ cường đại nặng nề đè lên đầu vai đang duỗi tay ra của tu sĩ Kim Đan, khiến hắn ta khó mà tiến lên một bước.
Tu sĩ Kim Đan cảm nhận được cỗ uy áp này, trên trán nhất thời toát ra một tầng mồ hôi lạnh, quay đầu lại giận dữ hét lên: “Là ai, cút ra đây cho ta?!”
Tu sĩ Kim Đan rống câu này xong, không có ai đáp lại.
Nhưng những Kim Đan khác không phát hiện ra có gì khác thường, thấy Thẩm Đình đơn độc, bọn họ lại lần lượt xông lên.
Nhưng lần này, bọn họ cũng gặp phải tình huống giống hệt như tu sĩ Kim Đan vừa rồi.
Cho dù giơ tay ra như thế nào cũng không bắt được Thẩm Đình, càng không thể tiến thêm một bước!
Bấy giờ, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, bàng hoàng sợ hãi.
Mà đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp mơ hồ lại cực kỳ uy nghiêm vang lên trên đỉnh đầu bọn họ.
Giọng nói đó giống như sét đánh ngang tai, chán ghét mà phun ra một chữ.
“Cút!”
Sau một tiếng như vậy, trên mặt đất bằng phẳng đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, đám Kim Đan bị quật ngã đầy đất, té nhào như chó ăn phân.
Đợi khi bọn chúng chật vật gắng gượng đứng dậy, nhìn xung quanh đã không còn thấy bóng dáng của Thẩm Đình ở đâu nữa?
Một tu sĩ phản ứng nhanh hơn, vội vã xông vào trong nhà.
Không lâu sau, hắn ta mồ hôi đầm đìa chạy ra ngoài, kinh ngạc nói: “Vị phu nhân kia cũng mất tiêu rồi, mau báo tin cho các tiền bối Nguyên Anh, nhờ bọn họ ra tay hỗ trợ!”
Lúc này, đám tu sĩ Kim Đan mới kinh hãi triệt để, có thể làm ra loại chuyện này ngay dưới mí mắt của một đám Kim Đan như bọn họ tuyệt đối không phải là một Nguyên Anh bình thường, ít nhất cũng là Hóa Thần!
Thành Thanh Ngọc từ khi nào lại xuất hiện một đại năng như vậy?
Bọn họ cũng chưa từng nghe nói Thẩm gia có vị thân thích nào lợi hại như vậy cả?
Nhưng đã đến lúc này rồi, những tu sĩ Kim Đan đó cũng không chậm trễ nữa, tất cả đều xông ra ngoài, truyền tin triệu tập viện binh đến.
Một giây cũng không