Thiên Hoàn Đại đế qua đời, quốc sư cũng chết, thái tử biến mất, trong lúc nhất thời, cả Thiên Hoàn như rắn mất đầu.
Ngoài ra, những dây leo nhiễm ma khí kia đã lén mọc khắp nơi trong thành Thiên Hoàn, khiến cho đường đi trong thành trở nên lộn xộn, rất nhiều bảo vật được tu sĩ chôn dưới đất cũng bị đào lên.
Ngày hôm sau, Tần Di và Thẩm Thanh Đường bí mật đến gặp Ngũ đại hộ pháp.
Ngũ đại hộ pháp chưa từng gặp mặt Thẩm Thanh Đường, lúc này bọn họ đột nhiên nhìn thấy Thẩm Thanh Đường mặc bạch y, nhan sắc tuyệt diễm, lại nhớ đến cảnh tượng huy hoàng ngày hôm qua, bọn họ không khỏi thốt lên: “Vị đại năng này chính là người hôm qua——”
Tần Di mỉm cười: “Đúng vậy.”
Ngũ đại hộ pháp lập tức cảm khái không thôi, muốn hành lễ cảm tạ nhưng đã bị Tần Di ngăn lại.
Sau khi khách sáo một hồi, Tần Di mới nói đến chính sự.
Mà khi Ngũ đại hộ pháp nghe thấy Tần Di nói muốn lật đổ chế độ quân chủ, bọn họ đều tỏ ra khiếp sợ.
Nhưng sau khi Tần Di giải thích đó là lời tiên tri đến từ Thập Vạn Đại Hoang, tất cả bọn họ đều đồng loạt trầm mặc.
Thật lâu sau, một vị hộ pháp mới thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Ngươi nói không sai, tu chân giới quả thực nên tiếp tục đi theo hình thức ban đầu, từ khi thống nhất Thiên Hoàn, tuy rằng bề ngoài đã giảm bớt tranh đấu, nhưng tu sĩ kinh tài tuyệt diễm càng ngày càng ít, tài nguyên chỉ tập trung ở một chỗ dẫn đến các thị trấn nhỏ hiếm có người tài.
Có người sinh ra đã là Trúc Cơ, lại có người cả đời cũng không có tư cách tu luyện.”
“Quả thực nên thay đổi rồi.”
Mấy vị hộ pháp còn lại hai mặt nhìn nhau, cũng bày tỏ đồng ý.
“Chỉ có một vấn đề ngươi cần phải hiểu rõ, hiện tại Thiên Hoàn đã bị tổn thất trầm trọng, nếu như lúc này chế độ quân chủ bị bãi bỏ, những tu sĩ từng bị áp bức có thể sẽ cùng nhau bạo động, không chừng đám tà tu sẽ lợi dụng cơ hội này trà trộn vào, không phải là chuyện nhỏ đâu.
Ta dù sao cũng là người của Thiên Hoàn, không thể trơ mắt nhìn Thiên Hoàn bị tiêu diệt hoàn toàn.” Vị hộ pháp đó rốt cục cũng không nhịn được nói ra nỗi băn khoăn của mình.
Thấy vậy, Tần Di yên lặng liếc nhìn Thẩm Thanh Đường ở bên cạnh, cười nói: “Chuyện này đơn giản thôi, chỉ cần các vị hộ pháp đồng ý ủng hộ, chúng ta có thể bảo đảm Thiên Hoàn bình an.”
Năm vị hộ pháp hai mặt nhìn nhau, đồng thanh nói: “Mời đại năng nói rõ.”
·
Ba ngày sau, hạn chế giữa Thập Vạn Đại Hoang và Thiên Hoàn đã được gỡ bỏ hoàn toàn.
Vô số chim muông và linh thực vật hân hoan bay ra theo cửa khẩu rộng mở.
Dưới sự lãnh đạo của Cố Thanh Dung, các linh thực vật đã giúp đất đai bị tổn hại ở Thiên Hoàn phục hồi lại linh lực, còn đám yêu thú thì bắt đầu tu sửa những ngọn núi đã bị rồng ma phá hủy ở xung quanh.
Vô số linh quang bay lượn xoay vòng trên thành Thiên Hoàn, mọi thứ đều được tiến hành một cách trật tự.
Ngũ đại hộ pháp và các tu sĩ ở thành Thiên Hoàn nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng không khỏi xúc động—nhiều năm qua, nhân tộc đã yêu ma hóa thú tộc và linh thực vật, nhưng bây giờ xem ra, đích xác là có người cố ý khơi mào mâu thuẫn giữa các bên.
Thẩm Thanh Đường lúc này mới khẽ cười nói: “Ta cũng đã thương lượng với Thanh Dung tiền bối, về sau Thập Vạn Đại Hoang cũng sẽ mở cửa cho nhân tộc, chỉ cần tu sĩ nhân tộc đến trong hòa bình, yêu thú và các linh thực vật sẽ không gây trở ngại cho nhân tộc hoặc là tài nguyên trong Thập Vạn Đại Hoang.
Nhưng đồng dạng, công pháp tu luyện và một số tài nguyên đặc thù của nhân tộc cũng phải chia sẻ với cư dân ở Thập Vạn Đại Hoang.”
“Tất nhiên rồi!” Ngũ đại hộ pháp cực kỳ kích động, bọn họ vốn cho rằng sau khi chế độ quân chủ bị bãi bỏ, địa vị của Thiên Hoàn khó mà giữ được, mặc dù có hơi chạnh lòng nhưng bọn họ vẫn ủng hộ cách làm của Thẩm Thanh Đường và Tần Di.
Bây giờ xem ra, chỉ cần có thể thiết lập quan hệ với Thập Vạn Đại Hoang, địa vị của Thiên Hoàn vẫn sẽ không rớt xuống quá nhiều.
Thẩm Thanh Đường biết được suy nghĩ của Ngũ đại hộ pháp, lúc này mới chậm rãi nói: “Bây giờ Thiên Hoàn đã trở thành con đường chính để tam tộc giao lưu với nhau, trong tương lai, tiêu chuẩn thu đồ đệ của Học viện Thiên Hoàn cũng cần được thiết lập lại, còn có nguồn nhân lực dạy học của Thiên Hoàn cũng cần được phối hợp với bốn đại tông môn để cân bằng tài nguyên với nhau.”
Giờ phút này, Ngũ đại hộ pháp đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục Thẩm Thanh Đường và Tần Di, bọn họ tuyệt đối không phản bác lại lời của hai người.
Cứ như vậy, bọn họ dùng thời gian nửa tháng để an bài một cách trật tự ổn thỏa, Thiên Hoàn sau thảm họa đã khoác lên mình một diện mạo mới, đồng thời, tin tức về việc bãi bỏ chế độ quân chủ thành chế độ cộng hòa tam tộc cũng mọc cánh bay đến tứ đại tông môn và các thành trấn khác.
·
Buổi tối hôm đó, Thẩm Thanh Đường và Tần Di cùng nhau đứng trên Thánh tháp, gió đêm thổi qua, cách một hồ Thánh sóng nước lăn tăn, hai người ngắm nhìn Thiên Hoàn phồn hoa yên bình đắm mình trong ánh chiều tà ở phía xa xa, trong lòng cực kỳ vui mừng.
Mặc dù không hoàn toàn là công lao của hai người, nhưng hai người vẫn rất lấy làm vinh quang khi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Thiên Hoàn.
Lúc này, Tần Di lặng lẽ ôm vai Thẩm Thanh Đường, nói: “Em nhớ nhà rồi sao?”
Thẩm Thanh Đường dựa đầu vào vai Tần Di, cười nói: “Có một chút.”
Tần Di quay đầu lại, liếc nhìn Cung điện Thiên Hoàn đang được xây dựng lại thành Tân Học viện Thiên Hoàn, nói: “Đợi ngày mai Tân Học viện Thiên Hoàn khánh thành, chúng ta có thể trở về rồi, ở đây có Thanh Dung tiền bối và các vị hộ pháp chủ trì, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Thẩm Thanh Đường trầm mặc một lúc, mím môi nói: “Vậy sau khi chúng ta trở về, vẫn sẽ ở lại Thanh Ngọc Kiếm Tông sao?”
Tần Di trong lòng khẽ động, lập tức đoán được suy nghĩ của Thẩm Thanh Đường: “Em muốn trở về Lăng Dương sao?”
Thẩm Thanh Đường bị Tần Di đoán trúng, cậu thầm mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, Lăng Dương tuy nhỏ, tài nguyên cũng không phong phú, nhưng dù sao cũng là quê hương của em, hiện tại mọi chuyện đã ổn thỏa, em vẫn muốn quay về đó.”
Tần Di đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc mái trên trán Thẩm Thanh Đường: “Được, đều nghe em hết.”
Thẩm Thanh Đường lập tức trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, lúc này cậu dựa vào trong lòng Tần Di, hai tay ôm eo Tần Di, vẫn là tư thế chim nhỏ nép vào lòng như thói quen.
Thấy Thẩm Thanh Đường như vậy, sự dịu dàng trong mắt Tần Di làm thế nào cũng không thể mất đi.
Cho dù trải qua bao nhiêu chuyện, Thanh Đường của hắn vẫn yêu hắn như cũ.
·
Hôm sau, Tân Học viện Thiên Hoàn được khánh thành và chính thức mở cửa để thu nhận đồ đệ của ba chủng tộc.
Cố Thanh Dung được bổ nhiệm làm trưởng môn, để thể hiện quyết tâm cộng hòa của ba chủng tộc, Ngũ đại hộ pháp nhậm chức viện trưởng của năm đại học viện, đồng thời cũng điều phối tất cả các sư phụ trước kia của Học viện Thiên Hoàn đi đến các học viện khác.
Mặc dù Ngũ đại hộ pháp nhiệt liệt mời Tần Di và Thẩm Thanh Đường ở lại Thiên Hoàn nhậm chức trưởng lão, nhưng hai người không đồng ý, họ chỉ lặng lẽ mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng bạch ngọc cùng với bốn chữ “Học viện Thiên Hoàn” mạnh mẽ hữu lực mới được Cố