PN2: LTPxCPV:Ta đã hứa với yrồi,cả đời này ta phải làm sư tôncủa y.
Sau sự việc này, không một trưởng lão nào trong Thanh Ngọc Kiếm Tông sẵn lòng thu nhận Cung Phất Vũ nữa, bọn họ đều cảm thấy Cung Phất Vũ là một tiểu ma tinh bất hảo.
Hơn nữa những năm gần đây, cấp trên nói đối xử tốt với Cung Phất Vũ, tốt thì có tốt thiệt, nhưng cũng không có thưởng nhiều linh thạch, chỉ cho bảo vật.
Như vậy, làm sư tôn của Cung Phất Vũ cũng không được ích lợi gì – linh thạch còn có thể chia, bảo vật được cấp trên trực tiếp ban thưởng cho Cung Phất Vũ, ai dám lấy chứ?
Cứ như vậy, Cung Phất Vũ ở bên cạnh đầu gỗ Lê Trường Phong, lớn lên từng ngày.
Khi Cung Phất Vũ mười bốn tuổi, hoàng thất đã truyền tin đến, nói rằng khi Cung Phất Vũ lên Trúc Cơ, sẽ đổi cho y một sư tôn kỳ Nguyên Anh.
Lê Trường Phong từ đấy liền bế quan.
Mà lần này, hắn bế quan đến tận ba năm.
Nếu không phải ngọc bài bản mạng của Lê Trường Phong ở Đệ Tử Đường vẫn bình an vô sự, còn thỉnh thoảng truyền tin hỏi thăm chuyện tu luyện của Cung Phất Vũ, thì có lẽ Cung Phất Vũ đã xông vào tìm hắn từ lâu.
Cuối cùng, vào một ngày tuyết rơi dày đặc phủ trắng cả ngọn núi, có một đạo kiếm khí xé trời phóng ra, Lê Trường Phong cuối cùng cũng kết thúc ba năm bế quan dài đằng đẵng của mình.
Lần này, hắn trực tiếp từ Kim Đan sơ kỳ lên đến Kim Đan đỉnh phong, thêm một chút thời gian nữa là có thể trở thành Nguyên Anh rồi.
Khi Lê Trường Phong đi ra, bên ngoài tuyết bay lả tả như lông ngỗng.
Lúc bế quan hắn không biết ngày đêm, chỉ nhớ rõ Cung Phất Vũ cười nói với hắn nhất định sẽ đến đón hắn khi hắn xuất quan.
Lúc này Lê Trường Phong giương kiếm lên, tâm tình vui vẻ hiếm thấy, hắn lặng lẽ từ trên đỉnh núi nhảy xuống, ống tay áo bay phất phới, xẹt qua từng mảnh bông tuyết, tư thế vô cùng phong độ.
Chỉ là khi hắn đứng trên Võ Kiếm Bình nhìn quanh bốn phía, phát hiện Cung Phất Vũ không có tới đây, chỉ có một nam tử một thân hoa phục tím vàng, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, lẳng lặng tựa vào gốc cây tùng ở bên cạnh Võ Kiếm Bình
Chàng trai mặc hoa phục một tay cầm quạt, mái tóc đen hơi xoăn như tảo biển bồng bềnh hai bên gò má trắng nõn xinh đẹp, hàng mi dày như lông chim buông xuống, cứ vậy mà dựa vào cây nghỉ ngơi.
Chàng trai trẻ này còn là một Kim Đan.
Lê Trường Phong định thần lại, khẽ mỉm cười, thầm nghĩ với tính tình của Cung Phất Vũ, chắc chắn sẽ không thèm ra ngoài trong hoàn cảnh tuyết rơi lạnh giá như vậy.
Nhưng không sao cả, dù sao hắn cũng phải quay về, Cung Phất Vũ đỡ phải chịu lạnh.
Nhưng lúc này, Lê Trường Phong lại không khỏi liếc nhìn người thanh niên tuấn mỹ đang dựa vào tảng đá dưới gốc cây tùng lần nữa.
Chàng trai thực sự quá đẹp, vẻ đẹp đó khiến người ta phải kinh tâm động phách, thậm chí còn có hơi dọa người.
Lê Trường Phong cứ cảm thấy mỗi khi nhìn chàng thanh niên đó tim mình lại đập nhanh hơn một chút.
Nhưng điều đó không phải là vấn đề.
Trầm mặc một lát, Lê Trường Phong vẫn đi tới.
“Vị đạo hữu này, nơi này gió lớn, băng tuyết đầy trời, cẩn thận cảm lạnh.
”
Lê Trường Phong vừa nói ra câu này, đôi mi xinh đẹp như cánh bướm khẽ run lên, sau đó, hai má lúm đồng tiền lặng lẽ xuất hiện trên đôi gò má tuyết trắng lạnh lùng xinh đẹp.
Lê Trường Phong: …
Hình như hắn bị cười nhạo rồi?
Lê Trường Phong cau mày, thầm nghĩ đối phương có lẽ là ghét bỏ hắn xen vào chuyện của người khác, hắn nắm chặt tay, xoay người muốn rời đi.
Nhưng không ngờ giây tiếp theo, một cơ thể mềm mại mang theo hương hoa lê thơm ngát bổ nhào vào sau lưng hắn, vịn lấy bả vai của hắn, cười tít mắt nói: “Sư tôn a sư tôn, mới có ba năm, người ngay cả đồ đệ của mình cũng không nhận ra sao?”
Lê Trường Phong: ?
Lập tức, đồng tử của hắn co rụt lại, kinh ngạc nói: “Con.
.
.
Con là?”
Cung Phất Vũ thuần thục vòng tay qua cổ Lê Trường Phong, tựa đầu vào vai hắn, bộ dạng lười biếng cười nói: “Đúng đó, là con nè.
”
Mái tóc xoăn dài mềm mại như tảo biển còn vương chút hương thơm khẽ cọ vào sườn mặt Lê Trường Phong, Lê Trường Phong trầm mặc hồi lâu mới hoàn hồn lại trong mùi hoa lê quen thuộc.
Nhưng giờ khắc này, hắn vẫn cảm thấy chuyện này thật khó tin, thật lâu sau, Lê Trường Phong vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Làm sao… Mới có ba năm mà con đã lớn như vậy rồi?”
Hơn nữa, còn trở nên xinh đẹp như vậy…
Cung Phất Vũ bĩu môi: “Con Trúc Cơ rồi đó.
”
Lê Trường Phong ánh mắt do dự một chút, vẫn là có chút không tin.
Cung Phất Vũ lúc này lại nở nụ cười: “Mẫu hậu của con là người Mị tộc, con lớn lên đương nhiên không giống với những người khác.
”
Lê Trường Phong sửng sốt, sau đó có chút xấu hổ sờ sờ đầu: “Là ta sơ ý rồi.
”
Lúm đồng tiền trên mặt Cung Phất Vũ càng sâu hơn.
Mà lúc này, Lê Trường Phong cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo trên cơ thể Cung Phất Vũ, hắn nhíu mày, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc áo choàng đưa cho y: “Cho dù con Trúc Cơ rồi cũng không thể cậy mạnh như vậy.
”
Lần đầu tiên Cung Phất Vũ ngoan ngoãn nhận lấy chiếc áo choàng rồi im lặng mặc vào.
Sắc mặt của Lê Trường Phong mới hơi dịu đi, cũng không trách y nữa, cứ thế mà cõng y trên lưng đi về.
Trên đường trở về, Cung Phất Vũ lười biếng ghé vào trên vai Lê Trường Phong, cứ vậy mà lặng lẽ tựa vào cổ hắn, hiếm khi không nói lời nào.
Lê Trường Phong còn tưởng rằng Cung Phất Vũ ba năm không gặp, rốt cuộc cũng trưởng thành hơn rồi.
Nhưng cuối cùng, khi về đến nơi ở của Lê Trường Phong, Cung Phất Vũ liền bộc lộ ra bản tính thật của mình.
Lúc này, y cười như không có chuyện gì xảy ra, ghé vào bên tai Lê Trường Phong nói nhỏ: “Sư tôn, người ở Kiếm Các nhiều năm như vậy, không có giặt quần áo sao?”
Lê Trường Phong hơi sửng sốt, mang tai bất giác đỏ lên, sau đó hắn liền quở trách: “Đừng nói bừa.
”
Cung Phất Vũ ý cười càng sâu hơn, lúc này, y cắn cắn sợi tóc bên môi của mình, nhẹ giọng nói: “Con biết mà, giặt thì chắc chắn là có giặt đó, nhưng là ba tháng mới giặt một lần, có phải không?”
Lê Trường Phong: …
Lẽ ra hắn phải sớm biết điều này.
Ba năm không gặp, Cung Phất Vũ ngày càng bất kính với sư tôn.
•
Bây giờ tu vi của Lê Trường Phong chỉ cách Nguyên Anh một con đường, dưới sự bảo hộ của Cung Phất Vũ và Thôi Vĩnh Tư, sư tôn Lê Trường Phong rốt cuộc vẫn chưa bị thay thế.
Chỉ là thấy Cung Phất Vũ không cần hắn dạy vẫn có thể nhanh chóng lên Trúc Cơ như vậy, Lê Trường Phong vẫn cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
Hắn biết thiên phú của Cung Phất Vũ cao hơn hắn nhiều lắm, sớm muộn gì hắn cũng sẽ không thể dạy cho Cung Phất Vũ nữa.
Mặc dù không đổi sư tôn là nguyện vọng của Cung Phất Vũ, nhưng Lê Trường Phong luôn cảm thấy mình không xứng với Cung Phất Vũ.
Hắn chỉ có thể liều mạng luyện kiếm.
Cung Phất Vũ nhìn thấy tất cả những điều này, ngoài mặt thì vẫn hi hi ha ha khuyên Lê Trường Phong không cần phải cố gắng như vậy, nhưng lại không có cách nào để Lê Trường Phong không phải cố gắng.
Cứ như vậy, Lê Trường Phong rơi vào bình cảnh.
Hắn biết bản thân mình tâm không kiên định chính là tối kỵ, nhưng hắn không thể bình tĩnh được.
Đặc biệt là bây giờ, mỗi khi Cung Phất Vũ mang theo ý cười chống cằm nhìn hắn bằng đôi mắt xinh đẹp sáng ngời kia, hắn lại cảm thấy tim mình đập nhanh như trống trận, không hiểu sau lại cảm thấy bất an.
Lê Trường Phong không hiểu nỗi bất an này từ đâu mà có, mãi cho đến đêm hôm đó…
Cung Phất Vũ chuốc say hắn.
•
Rượu bình thường không có tác dụng