Tần Di ánh mắt khẽ động, bèn nói: “Ta trước tiên nhận nhiệm vụ này, đi xem thử rồi nói sau.”
Thẩm Thanh Đường đang định nói chuyện thì vị tu sĩ trung niên thấy Tần Di không nghe khuyên bảo liền nhíu mày, nói: “Ngươi tốt xấu gì cũng là đệ tử nội môn, sư tôn của ngươi là ai? Nếu hắn biết nhất định sẽ không cho phép ngươi đi.”
Tần Di thấy vị tu sĩ trung niên kia cũng có thiện ý, vì vậy cũng không tranh cãi với ông ta, chỉ đáp: “Thưa sư huynh, ta tên là Tần Di, là đệ tử của Lê Trường Phong Võ viện.”
Trung niên tu sĩ nghe thấy Tần Di nói mình là đệ tử của Lê Trường Phong, sắc mặt lập tức trở nên quái lạ, sau đó hừ một tiếng nói: “Thì ra là cùng một viện.”
Tần Di hơi sửng sốt, lập tức chắp tay nói: “Thất lễ rồi.”
Trung niên tu sĩ ho khan một tiếng, nói: “Vậy nhiệm vụ này ngươi không cần nhận nữa.”
Tần Di: “Tại sao?”
Trung niên tu sĩ: “Ngươi đi hỏi xem, chẳng phải sẽ biết sao?”
Tần Di luôn cảm thấy sau khi vị tu sĩ trung niên này biết sư tôn của mình là Lê Trường Phong, giọng điệu của ông ta liền trở nên kỳ kỳ quái quái, hắn đoán rằng đó là bởi vì Lê Trường Phong là Vạn năm Kim Đan nên bị coi thường, nhưng hắn không biểu hiện bất cứ điều gì.
Hơn nữa hắn thật sự nóng lòng muốn nhận nhiệm vụ để kiếm tiền, cho nên liền đi thẳng đến trước đài nhận nhiệm vụ, nói với Kim Đan trưởng lão phụ trách: “Trưởng lão, ta muốn nhận nhiệm vụ nuôi dưỡng yêu thú cấp Địa này.”
Kim Đan trưởng lão vừa rồi đã nghe được cuộc đối thoại giữa Tần Di và tu sĩ trung niên, vì vậy chỉ hừ lạnh một tiếng: “Ngươi không có tư cách, trở về đi.”
Tần Di nhíu mày: “Tại sao? Ta là đệ tử nội môn, có tư cách nhận nhiệm vụ cấp Địa.”
Kim Đan trưởng lão cười nửa miệng với Tần Di, nói: “Chuyện này ngươi nên đi hỏi sư tôn tốt đẹp của ngươi đi.”
Tần Di sắc mặt hơi đổi, có chút tức giận.
Thẩm Thanh Đường ở bên cạnh thấy vậy, vội vàng đưa tay kéo Tần Di, sau đó hỏi Kim Đan trưởng lão: “Trưởng lão, ta cũng là đệ tử nội môn, có tư cách nhận nhiệm vụ này không?”
Kim Đan trưởng lão không vui liếc nhìn Thẩm Thanh Đường, có chút chán ghét lẩm bẩm “Luyện khí tầng ba”, nhưng vẫn hỏi: “Sư tôn của ngươi là ai? Là Lê Trường Phong thì miễn bàn.”
Thẩm Thanh Đường nói: “Sư tôn của đệ tử là viện trưởng của Phù Chú viện, Cung Phất Vũ.”
Kim Đan trưởng lão: …
Một lúc lâu sau, khóe miệng Kim Đan trưởng lão giật giật, ông ta lặng lẽ nhìn hai người bằng ánh mắt trào phúng và thương hại nói: “Phẩm chất của hai người các ngươi phải thấp đến cỡ nào mới có thể bái hai tên trưởng lão như thế? Ít nhất cũng là linh căn Địa phẩm đi, sao lại theo hai tên phế vật đó?”
“Ta nói cho các ngươi một sự thật, ở sảnh nhận nhiệm vụ này, ai cũng có thể nhận nhiệm vụ, ngoại trừ hai người Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong cùng với tất cả những người có liên quan đến hai người đó, quy tắc này đã tồn tại mười năm rồi, nếu các ngươi cảm thấy không công bằng, hai người các ngươi nên đi tìm sư tôn của mình và hỏi xem năm đó họ đã làm chuyện tốt gì.”
“Cuối cùng tốt bụng nhắc nhở các ngươi một câu, ta cũng không biết ban đầu khi nhập môn các ngươi bị hai người bọn họ lừa gạt như thế nào, tóm lại, nếu thật sự muốn vượt trội hơn người, các ngươi mau chóng tìm sư môn khác đi.”
Thẩm Thanh Đường: …
Tần Di: …
Lúc này, Thẩm Thanh Đường chợt nhận ra, thân phận của một người xuyên sách đôi khi cũng không có ích gì.
Trong nguyên tác, Lê Trường Phong cùng lắm là có hơi nghèo, Cung Phất Vũ cùng lắm là lười biếng, làm sao lại trở thành cường hào ác bá nghe đến tên đã sợ mất mật thế này?
Thẩm Thanh Đường liếc nhìn Tần Di ở bên cạnh, lúc này chỉ có thể kéo tay áo Tần Di nói: “Đã như vậy, chúng ta trở về trước đi.”
Tần Di nhíu chặt mày, nhưng sau một lúc, cũng yên lặng gật đầu nói: “Thôi vậy, chúng ta trở về đi.”
Cũng đâu thể ở đây gây sự với đại năng Kim Đan đâu?
Nhưng mà hai người vừa quay người lại, một thanh âm trong trẻo quen thuộc vang lên: “Dùng lệnh bài đệ tử của đệ nè.”
Nghe thấy giọng nói này, trái tim của Tần Di và Thẩm Thanh Đường giật thót, lập tức ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Mộ Phi từ sảnh nhiệm vụ đi vào, trên mặt mang theo nụ cười.
Mộ Phi hôm nay mặc một bộ đồng phục chính thức của đệ tử, trên eo còn đeo một pháp khí sáng lấp lánh, trông y vừa hoạt bát vừa cao quý.
Phía sau Mộ Phi là Lục Đình Tiêu cũng mặc đồng phục đệ tử y chang, nhưng Lục Đình Tiêu lúc này lại ủ rũ đứng sang một bên, giống như không muốn chào hỏi.
Nhưng điều quan trọng nhất là Lục Đình Tiêu cũng đang đeo một pháp khí mới.
Pháp Khí viện thực sự là giàu nứt đố đổ vách mà.
Thẩm Thanh Đường không khỏi có chút hâm mộ.
Mộ Phi lúc này đi tới, nhìn thấy trang phục của hai người, không khỏi há hốc mồm nói: “Thẩm ca, Tần đại ca, sao hai người còn chưa mặc đồng phục đệ tử?”
Vẻ mặt Tần Di có chút kỳ quái, Thẩm Thanh Đường thậm chí còn ho nhẹ một tiếng, trực tiếp chuyển chủ đề: “Tiểu Phi, sao đệ lại tới nhận nhiệm vụ sớm như vậy?”
Lê Trường Phong không kịp có được quần áo đệ tử của Tần Di, đại khái là vì nhiều năm không có đăng ký, thủ tục chậm chạp, lại thêm danh tiếng không tốt, người ta tranh nhau chèn ép hắn.
Còn Cung Phất Vũ, có lẽ là vì không hề để tâm đến vấn đề đồng phục của đệ tử.
Loại chuyện này, chỉ cần hiểu rõ trong lòng, nói ra cũng rất xấu hổ.
Đặc biệt là so với một đệ tử như Mộ Phi được sư tôn đặt lên hàng đầu, thật sự rất mất mặt.
Nhưng may mắn thay, Mộ Phi có một trái tim rộng lớn, khi Thẩm Thanh Đường hỏi y, liền đáp: “Ồ, sư tôn của đệ muốn đệ đến nhận nhiệm vụ chẻ tre cấp Hoàng, để đệ rèn luyện khí lực, không có nguy hiểm gì hết.”
Thẩm Thanh Đường gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Lúc này, Mộ Phi lại hỏi Tần Di: “Tần đại ca, huynh muốn nhận nhiệm vụ gì, đệ giúp huynh.”
Tần Di vừa định nói chuyện, Kim Đan trưởng lão từ đài phụ trách đã nói: “Tiểu đồ đệ, bằng hữu ngươi muốn nhận nhiệm vụ không phải giỡn chơi, nếu như nhiệm vụ thất bại, cho dù tính mạng không gặp nguy hiểm, nhưng cũng sẽ bị trừ điểm.
Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”
Mộ Phi không hỏi chuyện điểm số, ngược lại chú ý đến chuyện tính mạng gặp nguy hiểm, lập tức quay đầu hỏi Tần Di: “Tần đại ca, huynh nhận nhiệm vụ gì mà lại nguy hiểm đến tính mạng?”
Tần Di thản nhiên liếc Mộ Phi một cái: “Nuôi yêu thú.”
Mộ Phi giật mình, lập tức hiểu ra, sau đó quay đầu tự tin vỗ lệnh bài đệ tử lên bàn: “Nhiệm vụ này ta nhận, phiền trưởng lão đăng ký dùm.”
Kim Đan trưởng lão nhíu mày: “Đó là hung thú cực phẩm, không phải đơn giản chỉ là một con yêu thú, ngươi đừng có bị người ta lừa gạt.”
Mộ Phi nhếch miệng cười: “Không có việc gì, ta tin tưởng Tần đại ca.”
Kim Đan trưởng lão do dự một chút, vẫn có chút miễn cưỡng, nhưng lúc này Lục Đình Tiêu vẫn luôn lạnh lùng quan sát ở một bên đột nhiên nói: “Tần sư đệ hồi còn ở thành Lăng Dương săn thú rất giỏi, loại chuyện này đối với hắn đơn giản như ăn cơm, ta cũng có thể làm chứng, xin trưởng lão yên tâm.”
Nghe Lục Đình Tiêu nói vậy, Kim Đan trưởng lão tức giận nhăn mũi: “Đám tiểu bối các ngươi đúng là không biết trời cao đất rộng!”
Nhưng nhìn bộ dáng của mấy người, Kim Đan trưởng lão cau mày, cuối cùng nói: “Bỏ đi, nếu đã muốn, vậy thì cứ nhận nhiệm vụ này đi, nếu như xảy ra chuyện, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi.”
Nói đến đây, Kim Đan trưởng lão tức giận tháo thẻ nhiệm vụ đưa cho Mộ Phi.
Một bộ mặc xác tụi bây.
Mộ Phi nhìn thấy thẻ bài, lập tức cười nói: “Đa tạ trưởng lão.”
Vừa nói, y vừa nhìn Tần Di và Thẩm Thanh Đường: “Đi thôi.”
Tần Di gật đầu, đang định rời đi thì Thẩm Thanh Đường đi tới trước mặt Lục Đình Tiêu, chân thành cảm ơn Lục Đình Tiêu.
“Đa tạ Lục sư huynh đã giải thích với trưởng lão dùm bọn ta.”
Sau khi nghe Thẩm Thanh Đường nói lời cảm ơn, Lục Đình Tiêu bình tĩnh nói: “Chúng ta đều là sư huynh đệ, bổn phận thôi, không cần khách sáo.”
Mọi người đều nghe thấy được giọng điệu lãnh đạm của Lục Đình Tiêu, sắc mặt Tần Di hơi thay đổi, Mộ Phi cũng cảm thấy có chút kỳ quái, vẫn là Thẩm Thanh Đường đẩy nhẹ hai người một cái, bọn họ mới rời đi.
Mà khi ba người rời khỏi sảnh nhiệm vụ, Lục Đình Tiêu lập tức lấy ngọc bài liên lạc ra, cúi đầu nhập thần thức vào trong đó, hình như đang báo tin.
Nhìn thấy một màn này, Kim Đan trưởng lão cau mày, cũng không có nhiều lời.
Ở Thanh Ngọc Kiếm Tông nhiều năm như vậy, ông ta nhìn thấy không ít âm mưu, nhưng ông ta cảm thấy đám người Tần Di tuổi còn trẻ mà không biết lượng sức mình, cũng nên chịu thiệt một chút!
· ·
Trên đường đến sau núi.
“Sao đệ cứ cảm thấy Lục Đình Tiêu kỳ quái thế nào ấy? Trước mặt sư tôn, hắn ta không có khách khí với đệ như vậy, sao hôm nay lại đột nhiên trở nên tốt bụng như vậy? Chẳng lẽ là cố ý muốn hại chúng ta?”