Ngay lập tức, hai mắt Tần Di tối sầm lại, đầu tiên là nắm lấy tay Thẩm Thanh Đường, sau đó lập tức đè lên miệng vết thương trên cằm của hắn, trầm giọng nói: “Có thuốc cầm máu không?”
Thấy sắc mặt Tần Di đột nhiên thay đổi, Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, nhưng cậu cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, còn chưa kịp quan tâm thái độ của Tần Di đã vội cúi đầu từ trong nhẫn trữ vật lấy thuốc cầm máu ra.
Tần Di khẽ quay mặt lại, để Thẩm Thanh Đường bôi thuốc cầm máu lên cằm.
Sau khi máu ngừng chảy, Thẩm Thanh Đường dùng khăn tay lau sạch vết máu còn sót lại xung quanh, dùng một chút linh lực tăng trưởng để vết thương của Tần Di nhanh chóng lành lại, không chảy máu nữa.
Nhìn miệng vết thương nhỏ của Tần Di đã lành lại, Thẩm Thanh Đường cũng yên tâm hơn.
Lúc này Tần Di trầm mặc một lúc, liếc nhìn Thẩm Thanh Đường, ánh mắt không hiểu sao trở nên dịu đi một chút, sau đó thấp giọng hỏi: “Vừa rồi dọa em sợ rồi sao?”
Thẩm Thanh Đường lắc đầu, cau lại đôi lông mày xinh đẹp: “Không có, thế nhưng con thủy điểu đó… thực sự là thủy điểu sao?”
Tần Di lạnh lùng phủ nhận: “Không phải, hẳn là yêu thú giả dạng thành, chỉ có điều không rõ lai lịch, có lẽ tới đây để dò la thực hư.
”
“Nhưng mà–“
“Nhưng sao cơ?” Thẩm Thanh Đường có vẻ hơi căng thẳng.
“Con chim kia hình như không phải nhằm vào ta, mà chỉ đúng lúc nhìn thấy ta, bằng không cũng sẽ không chạy trốn nhanh như vậy, chuyện này chúng ta trở về nói riêng với sư tôn đi.
”
Thẩm Thanh Đường giật mình, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm—phản ứng đầu tiên của cậu là cho rằng Lâm Cẩn Du đã sai một con yêu thú đến theo dõi cậu, nhưng bây giờ nghĩ lại, suy đoán của Tần Di càng hợp lý hơn.
Cho dù Lâm Cẩn Du lợi hại đến đâu, năng lực hiện tại không đủ để điều khiển loại yêu thú có thể thay đổi hình dạng theo ý muốn để bán mạng cho hắn ta được.
Có lẽ đó là thám tử từ tông môn khác hoặc hoàng thất phái đến theo dõi Kiếm tông chăng?
Nhưng nếu là như vậy, thì ngược lại còn phải lo lắng thân phận của Tần Di có thể bị bại lộ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường không khỏi đứng thẳng người, đặt tay lên vai Tần Di, nghiêm túc nói: “Mấy ngày này, Lan Đình chàng tốt nhất nên bớt ra ngoài để tránh xảy ra chuyện.
”
Thấy vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc của Thẩm Thanh Đường, Tần Di không khỏi nở nụ cười.
Lúc này, hắn duỗi tay ôm chặt Thẩm Thanh Đường, sau đó nhẹ nhàng áp trán mình vào trán Thẩm Thanh Đường, trầm giọng nói: “Ta hiểu mà, em yên tâm, sẽ không dễ dàng bị phát hiện như vậy đâu.
”
Thẩm Thanh Đường mím môi cười: “Vâng.
”
· ·
Sau khi ra khỏi đình, hai người lại sợ bị bắt gặp nên dứt khoát cầm đồ ăn đi về phía sau núi.
Đến sau núi rồi tìm đến hang động lúc trước, Tần Di đổ tất cả thức ăn xuống sàn, Thẩm Thanh Đường liền thả Tiểu Giao ra ngoài.
Bởi vì Tiểu Giao mấy ngày nay quá ồn ào, Thẩm Thanh Đường lúc nào cũng chặn lại suy nghĩ của nó, cho nên bây giờ Tiểu Giao vừa xuất hiện đã chít chít oa oa la hét ầm ĩ.
Tần Di đang thu dọn thùng gỗ, nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Giao, không khỏi nhướng mày nói: “Mi nói mi biết con chim vừa rồi sao?”
Ánh mắt Thẩm Thanh Đường khẽ động: “Chuyện gì vậy?”
Tiểu Giao lại tức giận mắng hai người họ.
Bấy giờ, cả hai người mới hiểu được.
Suy đoán của Tần Di quả nhiên không sai, con thủy điểu này là do tông môn khác phái tới để dò la thực hư, Tiểu Giao trước kia đã từng đánh nhau với con thủy điểu đó nên biết rõ.
Thủy điểu vốn là một con chim cánh xanh, là một trong những vật cưỡi của trưởng lão yêu thú Lăng Vân Tiên Tông, rất khôn ngoan xảo quyệt.
Lúc trước, Thần Phong, trưởng lão yêu thú của Lăng Vân Tiên Tông, và Phượng Thanh Hàm, trưởng lão của Thanh Ngọc Kiếm Tông đều muốn bắt Tiểu Giao về làm yêu thú trấn phái.
Chủ lực tấn công Tiểu Giao của Thần Phong là con chim cánh xanh đó, cực kỳ phiền phức.
“Thì ra là bạn cũ của mi.
” Tần Di nhàn nhạt nói.
Tiểu Giao phản đối dữ dội, nói rằng con chim cánh xanh đó vừa già vừa xấu, còn gian xảo vô cùng, nói Tần Di đừng có vấy bẩn nó.
Tần Di liếc nhìn Tiểu Giao, lười cùng Tiểu Giao tranh cãi, lúc này mới nói: “Mau ăn cơm đi, một lát nữa phải rời đi, ăn không xong bị đói bụng là tại mi đó.
”
Tiểu Giao: …
Khoảnh khắc tiếp theo, Tiểu Giao lao mình vào đống thịt và bắt đầu chuyên tâm ăn với ăn.
Thấy vậy, Thẩm Thanh Đường lặng lẽ mỉm cười, đột nhiên đưa tay về phía Tần Di.
Tần Di hơi bất ngờ, sau đó vươn tay tự nhiên nắm lấy bàn tay trắng nõn mềm mại kia, hai người chậm rãi đi ra sơn động.
Không khí ở lưng núi trong lành, thảm thực vật tươi tốt, cỏ mềm trải dài từ chân núi lên đỉnh núi.
Hai người chỉ ngồi trên bãi cỏ trước cửa hang, tựa vào nhau.
Thẩm Thanh Đường tựa đầu vào vai Tần Di, thỉnh thoảng đưa tay vuốt ve vết sẹo trên cằm Tần Di, có chút thương tiếc nói: “Nếu lúc đó em giữ chặt tay lại thì tốt biết mấy, cũng không đến nỗi để lại sẹo thế này.
”
Tần Di đưa tay gãi chóp mũi trắng nõn của Thẩm Thanh Đường: “Chỉ là một vết sẹo nhỏ thôi đã dọa em sợ như vậy rồi.
”
Thẩm Thanh Đường cụp mắt cười: “Ai mà không muốn phu quân của mình là một người đàn ông đẹp trai ngời ngời cơ chứ?”
Tần Di: …
Một lúc lâu sau, Tần Di mới sâu xa nói: “Mỹ nam ở Thanh Ngọc Kiếm Tông không ít, em có thể tìm một người có sẵn, tốt hơn ta nhiều.
”
Thẩm Thanh Đường không hiểu sao nghe ra được mùi giấm chua trong lời nói của Tần Di, không khỏi bật cười, sau đó nhào vào trong lòng Tần Di, ôm lấy Tần Di, ngẩng mặt lên, dịu dàng nói: “Nhưng em lại thích người có dáng vẻ giống như Lan Đình vậy.
”
Ban đầu Tần Di nói câu đó cũng chỉ là nói đùa thôi, chẳng ngờ Thẩm Thanh Đường đáp lại một câu như vậy, khóe môi luôn phẳng lì của hắn lại bất giác cong lên.
Một lúc sau, Tần Di khẽ mỉm cười, đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc đen mềm mượt sau gáy Thẩm Thanh Đường, cố ý trêu chọc: “Vậy thì ánh mắt của em tệ thật đấy.
”
Thẩm Thanh Đường thổn thức trong lòng, sau đó lặng lẽ ngước mắt nhìn Tần Di, gương mặt trong trẻo thanh tú động lòng người, nhưng biểu cảm lại nghiêm túc hơn trước: “Em không nghĩ như vậy, em cảm thấy ánh mắt của mình tốt nhất thế gian này.
”
Nhìn vào đôi mắt trong veo xinh đẹp của Thẩm Thanh Đường, Tần Di sửng sốt một lúc, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác ấm áp cùng dịu dàng khó tả, sau đó ý cười trên mặt mới thực sự dần dần khoan khoái.
Mấy ngày nay, Tần Di hiển nhiên cười nhiều hơn trước kia rất nhiều, thậm chí ký ức về cuộc sống khốn khổ chạy vạy săn thú dành dụm của ngày xưa cũng dần dần tan biến.
Cũng đúng thôi, hiện tại ngọt ngào như vậy thì ai lại đi nhớ về quá khứ cay đắng chứ?
Điều cần thiết duy nhất cho sự tồn tại của những đau khổ đó là khi chúng ta quá ngọt ngào và hạnh phúc, thì thỉnh thoảng lấy chúng ra