Đêm đã khuya, sương mù dâng lên dày đặc bao phủ toàn bộ thành Lăng Dương, dưới sương mù, thành Lăng Dương không hiểu sao lại thoáng có chút lạnh lẽo.
Cung Minh Trạch không ngủ.
Anh ta ngồi trên chiếc ghế dài mềm mại ở trong phòng một lúc lâu, xe chuỗi hạt ở trong tay một hồi, đọc ba bốn lần Thái Thượng Cảm Ứng Thiên và Khưu Tổ Sám Hối Văn, nhưng anh ta vẫn cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Cuối cùng, Cung Minh Trạch thở dài một hơi, từ từ mở ra đôi mắt hẹp dài và lạnh lùng, bước xuống ghế dài.
Sau khi ra khỏi phòng, Cung Minh Trạch liền cảm giác được một cơn gió lạnh thổi vào mặt, anh ta phủi đi sương mù ở trước mặt, một mình âm thầm đi đến nơi giam giữ tội phạm của Lâm gia.
Tu sĩ Nguyên Anh đến đây không nhiều, lúc này họ đều đang khoanh chân nghỉ ngơi trong phòng, chỉ có mấy tu sĩ Kim Đan ở lại canh giữ tù nhân.
Cung Minh Trạch không quấy rầy bất cứ ai, chỉ lặng lẽ đi đến căn phòng trong cùng, nơi giam giữ tất cả các phạm nhân.
Đó là một căn phòng nhỏ hẹp không có cửa sổ, tối tăm và lạnh lẽo.
Thị lực của Cung Minh Trạch cực kỳ tốt, trong nháy mắt anh ta đã nhìn thấy con quái vật có phần trên giống Lâm Cẩn Du và phần dưới giống như dây leo đang co ro nằm trong góc, im lặng run rẩy.
Cung Minh Trạch trầm mặc một lúc, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên đá đom đóm.
Ngay lập tức, ánh sáng trắng lạnh lẽo lờ mờ của đá đom đóm chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Lâm Cẩn Du bị ánh sáng kíc/h thích hơi run lên, nhưng khi hắn ta sợ hãi rụt rè nhìn qua kẽ tay thấy rõ người đến là ai, hắn ta lại vội vã bò tới.
Cung Minh Trạch cau mày, một bức tường không khí lặng lẽ hạ xuống, ngăn Lâm Cẩn Du cách anh ta một bước chân.
Cảm nhận được sự chán ghét của Cung Minh Trạch, trong lòng Lâm Cẩn Du thực sự hận chết Thẩm Thanh Đường, nhưng lúc này hắn ta vẫn gắng gượng cười, ngẩng đầu lên với vẻ mặt vô tội, run giọng nói: “Điện hạ, ta sẽ không làm bẩn quần áo của ngài.
”
Nghe thấy lời này của Lâm Cẩn Du, trong đôi mắt lạnh lùng như giếng cạn của Cung Minh Trạch cuối cùng cũng lộ ra một tia cảm xúc dao động.
Nhưng rất nhanh, anh ta lại quay về bộ dáng ban đầu, yên lặng nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Du nằm trên mặt đất đang ngẩng đầu nhìn anh ta với gương mặt hèn mọn và nịnh nọt, lạnh lùng hỏi: “Ngươi thật sự không phải Lâm Cẩn Du?”
Sắc mặt Lâm Cẩn Du chợt cứng đờ, sau đó hắn ta lắc đầu nói: “Ta không phải, có điều người năm đó gặp được ngài xác thực là ta, cơ thể của ta khi đó cũng không có yếu ớt như bây giờ.
”
“Bằng chứng đâu?” Cung Minh Trạch ngữ khí lạnh lùng.
Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Cung Minh Trạch, Lâm Cẩn Du bất giác có chút chật vật, nhưng lúc này hắn ta vẫn cố gắng nở nụ cười, nói: “Ta từng nói với điện hạ một câu, điện hạ còn nhớ không?”
Cung Minh Trạch chỉ nhìn hắn.
“Quần áo bẩn cũng không sao, người còn sống quan trọng hơn.
” Lâm Cẩn Du dè dặt nói.
Trong khi nói, hắn ta cẩn thận quan sát biểu tình của Cung Minh Trạch.
Sau khi nghe Lâm Cẩn Du nói, con ngươi của Cung Minh Trạch hơi co lại, sau đó là một khoảng im lặng kéo dài.
Lâm Cẩn Du không rõ Cung Minh Trạch đang nghĩ gì, lúc này chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng, nhưng vì tranh thủ cho mình, hắn ta gượng cười nói tiếp: “Cứ xem như là ta tự mình đa tình đi, nhưng nếu không phải điện hạ đến Lâm gia để tìm ta, vậy thì tại sao ngài còn đeo mặt nạ ta làm cho ngài?”
Sau khi Lâm Cẩn Du nói ra những lời này, trên khuôn mặt lạnh lùng của Cung Minh Trạch cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi và tâm cơ của Lâm Cẩn Du, Cung Minh Trạch vẫn chầm chậm lùi lại một bước.
Sau đó anh ta chẳng nói câu nào, phất tay áo bỏ đi.
Lâm Cẩn Du không biết mình đã nói sai điều gì, hắn ta nhất thời sửng sốt muốn nhào lên ngăn Cung Minh Trạch lại.
Nhưng Cung Minh Trạch đã bỏ đi rồi.
Lâm Cẩn Du tê tâm liệt phế hét lên.
Chẳng mấy chốc, hắn đã làm kinh động đến mấy tu sĩ Kim Đan đang canh gác, tiếp sau đó là một trận âm thanh quất roi cùng tiếng khóc nức nở cầu xin tha thứ hèn mọn nịnh nọt của Lâm Cẩn Du.
Cung Minh Trạch không bao giờ xuất hiện nữa.
·
Ngay cả lúc Cung Minh Trạch trở về, dáng vẻ của anh ta vẫn rất trầm tĩnh, sống lưng vẫn thẳng tắp, chỉ là thoạt nhìn có chút vội vàng.
Nhưng đôi tay giấu ở trong ống tay áo run lên khe khẽ đang nói cho anh ta biết, anh ta đang chạy trốn một cách tuyệt vọng.
“Lâm Cẩn Du” của anh… tại sao lại thành ra thế này?
Cung Minh Trạch không thể tin được.
Nếu Thẩm Thanh Đường trong mắt anh ta là một bình hoa di động nông cạn và đầy mưu mô, thì người vừa nãy anh ta cho là “Lâm Cẩn Du” lại là một kẻ hèn hạ ti tiện không có giới hạn.
Nếu anh ta còn nhìn những cảm xúc toan tính không thể che giấu trên khuôn mặt hắn ta thêm nữa sẽ thực sự cảm thấy, người từng là cả thế giới của mình sẽ sụp đổ một lần nữa.
Rõ ràng, “Lâm Cẩn Du” trước đây nhỏ nhắn như vậy, sẽ nói với anh ta những lời thật dịu dàng, ánh mắt cũng cực kỳ sạch sẽ.
Nhưng bây giờ, tại sao lại thành ra thế này?
Thậm chí Cung Minh Trạch còn nghi ngờ “Lâm Cẩn Du” này là giả mạo.
Đợi đã—
Cung Minh Trạch đột nhiên mở mắt ra, nhớ lại những gì Thẩm Thanh Đường đã nói.
Cậu ta nói rằng Lâm Cẩn Du đã dùng tà pháp để sống lại, nhưng … nhưng có khi nào Lâm Cẩn Du đã bị con quái vật giống như dây leo đó gi/ết chết và lấy đi trí nhớ của Lâm Cẩn Du không?
Bằng không, dù thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng vĩnh viễn không thể liên kết đứa bé trắng trẻo xinh đẹp với đôi mắt ngây thơ chân thành như băng tuyết của ngày xưa với con quái vật bẩn thỉu và đầy mưu mô của hiện tại.
Qua một lúc, Cung Minh Trạch chậm rãi nắm chặt chuỗi hạt trong lòng bàn tay, một cỗ linh khí nhàn nhạt từ trong chuỗi hạt tràn ra, dần dần xoa dịu tĩnh mạch xanh tím trên mu bàn tay của anh ta.
Sát ý kỳ lạ đỏ như máu sắp trào ra khỏi mắt anh ta dần dần mờ đi theo sự vỗ về của linh khí.
Khẽ thở ra một hơi, trong lòng Cung Minh Trạch lại nảy ra một quyết định mới.
Vỗn dĩ, anh ta không muốn đến Thanh Ngọc Kiếm Tông lắm.
Nhưng bây giờ, anh ta cảm thấy mình nhất định phải đến.
Hiện tại, anh ta thà rằng con quái vật kia đã giết chết đứa bé xinh đẹp ngây thơ đó rồi hoán đổi thân xác.
Anh ta không hy vọng con quái vật đó thực sự là Lâm Cẩn Du…
·
Nếu đã đồng ý với Cung Minh Trạch đến Thanh Ngọc Kiếm Tông, Thẩm Thanh Đường và Tần Di bèn ở lại đi cùng với đoàn người.
Vốn dĩ Thẩm Thanh Đường muốn dành thời gian về thăm cha mẹ mình, nhưng các tu sĩ Kim Đan và Nguyên Anh