Lâm Cẩn Du xinh đẹp trong ký ức của anh ta đã biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ…
Cung Minh Trạch lại mở mắt ra, trong con ngươi lạnh lùng hiện lên một tia tàn độc đỏ như máu.
Quá khứ dịu dàng từng an ủi anh ta giờ phút này đã tan tành, hóa thành một nhát dao sắc bén cắm vào lồng ngực anh ta.
Lần này, anh ta không tiếp tục niệm kinh nữa, cũng không xe chuỗi hạt.
Thay vào đó, anh ta lặng lẽ thu hồi chuỗi hạt, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một lọ Thanh Tâm Đan, một hơi nuốt xuống ba viên.
Sau khi một hơi uống hết ba viên Thanh Tâm Đan, cảm giác mát lạnh đột ngột xông lên của Thanh Tâm Đan khiến anh ta vô thức mím đôi môi mỏng thành một đường, đột nhiên nhắm mắt lại.
Chẳng mấy chốc, anh ta dần lấy lại được sự tỉnh táo trong im lặng.
Anh ta phải ổn định, không được hoảng loạn.
Trước khi mọi việc còn chưa sáng tỏ, anh ta tuyệt đối không được tự mình rối loạn trận tuyến.
·
Lúc này, ở phòng dành cho đệ tử của Tần Di.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Đường đến phòng dành cho đệ tử của Tần Di nghỉ ngơi, thậm chí cậu còn có chút tò mò.
Nhưng sau khi tỉ mỉ quan sát một hồi, sự tò mò lại chuyển thành lo lắng.
Trước tiên, cậu lấy đá đom đóm trong đèn đom đóm của Tần Di ra, thay thế bằng dạ minh châu, sau đó nhìn thoáng qua giường của Tần Di, vẫn là chăn đệm thô ráp Thanh Ngọc Kiếm Tông đã cấp cho bọn họ lúc ban đầu, không nhịn được bất đắc dĩ nói: “Chàng đó, thành thật quá đi, chàng nhìn xem có bao nhiêu đệ tử ngoại môn còn dùng chăn đệm do Kiếm Tông cấp chứ?”
Thanh Ngọc Kiếm Tông phân phát những tấm chăn đệm thô ráp này cho các đệ tử không phải vì thiếu tiền, mà vì nghĩ đến tác dụng tôi luyện ý chí và cơ thể của đệ tử.
Nhưng phần lớn đệ tử xuất thân từ gia đình quý tộc đều không chịu nổi chăn đệm thô ráp như vậy, vải bông vừa bụi vừa cứng, đắp lâu ngày rất dễ bị ho.
Vì vậy, thường không lâu sau khi nhập môn, họ đều đến thành Thanh Ngọc mua sắm, thay đổi tất cả chăn đệm trong phòng.
Đối với loại chuyện này, Thanh Ngọc Kiếm Tông ban đầu còn ngăn cấm, nhưng sau đó thấy sự việc không thể kiểm soát được, cho nên dứt khoát không thèm để ý đến nữa.
Tần Di nhìn Thẩm Thanh Đường nhấc chăn từ trên giường lên, lúc này cũng không cự tuyệt, chỉ nói: “Ta ngủ trên giường không nhiều, gần đây cũng không cần sưởi ấm.
“
Thẩm Thanh Đường nghe Tần Di nói vậy, tim như ngừng đập, không khỏi quay đầu lại nhìn Tần Di.
Tần Di thần sắc rất bình tĩnh, không có gì thay đổi.
Nhưng lúc này, trong lòng Thẩm Thanh Đường đột nhiên có chút mềm nhũn.
Với tính cách của Tần Di, nếu không ngủ trên giường thì chỉ có thể ngồi thiền tu luyện —— xem ra Tần Di thật sự ghi tạc lời nói của cậu, từ khi cậu bảo Tần Di chăm chỉ tu luyện lên Trúc Cơ, nói không chừng Tần Di đã rất lâu rồi chưa ngủ hẳn hoi được một lần…
Nghĩ đến đây, trái tim vốn dễ rung động của Thẩm Thanh Đường đã mềm nhũn như nước.
Lúc này, cậu yên lặng đặt chăn đệm thô ráp lên chiếc ghế dài ở phòng ngoài, đi tới, ôm lấy Tần Di.
Tần Di có chút không hiểu: “Làm sao vậy?”
Thẩm Thanh Đường lặng lẽ áp mặt vào ngực Tần Di, thở ra một hơi ấm áp, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nay Lan Đình vất vả rồi, tối nay đi ngủ sớm đi.
”
Tần Di im lặng một lúc, đột nhiên vươn tay vỗ vỗ lưng Thẩm Thanh Đường, khiến Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu nhìn hắn.
Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu lên, không hiểu sao lại đối diện với ánh mắt có chút ý tứ hàm xúc của Tần Di, ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy? Lan Đình còn chưa buồn ngủ sao?”
Ánh mắt Tần Di khẽ động, hai tay đang ôm vòng eo thon của Thẩm Thanh Đường hơi siết chặt, sau đó thấp giọng hỏi: “Em chỉ đơn thuần là muốn ngủ, hay là muốn — làm cái gì khác?”
Thẩm Thanh Đường: …
Trên gò má trắng nõn xinh đẹp chợt ửng hồng, Thẩm Thanh Đường cúi đầu cụng vào vai Tần Di, lẩm bẩm nói: “Đương nhiên là đơn thuần muốn ngủ rồi.
”
Tần Di mím môi, đột nhiên hàm ý sâu xa nhắc nhở: “Em còn cọ như vậy, ta thật sự không bảo đảm sẽ chỉ đơn thuần ngủ đâu.
”
Thẩm Thanh Đường giật mình, lập tức từ trong lòng Tần Di nhảy lên.
Tần Di nhìn thấy có chút buồn cười, nhưng hắn không phải cố ý gài bẫy Thẩm Thanh Đường – dù sao ngày mai còn có việc lớn phải làm, hắn chỉ muốn hù dọa Thẩm Thanh Đường mà thôi, tối nay vẫn nên thôi đi.
Thẩm Thanh Đường tự mình nhảy xuống khỏi người Tần Di, đứng từ xa quan sát biểu tình của Tần Di, thấy vẻ mặt Tần Di rất bình tĩnh, thật sự không có ý đồ gì khác, cậu mới thở phào một hơi.
Sau nửa nén hương, Thẩm Thanh Đường nũng nịu lăn vào trong lòng Tần Di như người không xương.
Bây giờ cậu đang nằm trong lòng Tần Di, Tần Di chậm rãi giúp cậu tháo trâm gài tóc xuống, nhân tiện chải mái tóc đen của cậu.
Mái tóc dài của Thẩm Thanh Đường đen nhánh mềm mại, cầm rất nặng tay, cảm giác đặc biệt tốt, Tần Di cứ vậy mà chải vuốt từng chút một.
Một lúc sau, Thẩm Thanh Đường đột nhiên từ trong lòng ngẩng đầu nhìn Tần Di.
Tần Di cũng nhìn Thẩm Thanh Đường.
Hai người nhìn nhau một lúc, Thẩm Thanh Đường cười nhẹ, sau đó đưa tay vu/ốt ve mặt nạ của Tần Di, nói: “Để em xem xem mặt của Lan Đình đã đỡ được bao nhiêu rồi.
”
Đôi mắt Tần Di khẽ động, hắn cúi đầu không cự tuyệt, để Thẩm Thanh Đường tháo mặt nạ ra.
Sau khi tháo mặt nạ ra, Thẩm Thanh Đường vuố/t ve vết sẹo đã mờ đi rất nhiều trên mặt Tần Di, vô thức mím môi cười: “Lan Đình càng ngày càng đẹp trai.
”
Tần Di lại không để ý lắm: “Câu này em đã nói nhiều lần rồi.
”
Thẩm Thanh Đường: “Hứ.
”
Tần Di trầm mặc một hồi, lại khẽ mỉm cười.
Thẩm Thanh Đường thì ngược lại, đột nhiên nhớ tới một chuyện, do dự một chút, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vuố/t ve vết sẹo rõ ràng là do bị dao rạch trên mặt Tần Di, hỏi: “Nhưng mà Lan Đình nè, vết thương này của chàng là do đâu mà ra vậy?”
Trước đây, Thẩm Thanh Đường cũng từng nghi ngờ về vấn đề này, nhưng cậu sợ hỏi ra sẽ khiến Tần Di trong lòng có khúc mắc.
Bởi vì trong nguyên tác không có viết trên mặt Tần Di có vết dao, chỉ viết đó là vết thương do trúng độc.
Nhưng bây giờ Thẩm Thanh Đường nhìn kỹ lại, luôn cảm thấy phần lớn đều là vết dao cứa.
Cuối cùng khi thấy Tần Di sắp lành hẳn rồi, Thẩm Thanh Đường mới dám hỏi.
Sau khi nghe câu hỏi của Thẩm Thanh Đường, Tần Di im lặng một lúc, cuối cùng nói: “Thật ra ta cũng không nhớ.
”
Thẩm Thanh Đường sửng sốt.
Tần Di nhìn vẻ mặt của Thẩm Thanh Đường, ngược lại cũng không lộ ra vẻ khó chịu nào, lúc này mới chậm rãi nghiêm túc giải thích: “Sau khi rời khỏi nhà em, ta bị mất trí nhớ một thời gian, khi tỉnh lại ta đã trở thành bộ dáng như hiện tại, bất quá ta quên mất quá trình rồi, cũng không quá đau.
Chỉ là lúc đó ta đã có thể hóa hình rồi, không tiện đi tìm em nữa.
”
Thẩm Thanh Đường: …
Sau đó Thẩm Thanh Đường có chút hờn trách mà đưa tay sờ vết sẹo dữ tợn nhất trên mặt Tần Di, nhỏ giọng nói: “Ai biểu chàng tự mình bỏ chạy chứ.
”
Tần Di yên lặng nhìn Thẩm Thanh Đường một lúc, khẽ cười: “Không chạy nữa, sau này có đánh ta, ta cũng không bỏ chạy.
”
Nghe Tần Di nói vậy, Thẩm Thanh Đường không hiểu