Phù Chu Tước Viêm Thiên đã bị hủy.
Nhìn thấy một màn này, Trúc Cơ tầng chín của Thủ Dương Tông mặt mày xám ngắt- phù chú đẳng cấp như cấp Thiên nếu không bị hư hại nghiêm trọng thì có thể thu về sử dụng lại nhiều lần.
Thẩm Thanh Đường cứ thế mà phá hủy phù Chu Tước Viêm Thiên của mình như vậy sao!
Điều quan trọng nhất là, làm thế nào Thẩm Thanh Đường có thể vẽ nhiều lá phù như vậy cùng một lúc? Tất cả mọi người chỉ thấy Thẩm Thanh Đường vẽ trên một lá phù, rõ ràng Thẩm Thanh Đường đã gian lận!
Nghĩ đến đây, đệ tử Trúc Cơ tầng chín của Thủ Dương Tông tức giận quả quyết nói: “Cậu ta gian lận! Xin hãy truất quyền thi đấu của cậu ta! Rõ ràng vừa rồi cậu ta chỉ vẽ mỗi một lá phù Mưa Thuận Gió Hòa, nhưng lại đột nhiên biến ra nhiều lá như vậy, nhất định là đã giấu sẵn trên người!”
Ngay khi đệ tử Thủ Dương Tông nói ra những lời này, hiện trường lập tức bùng nổ.
Mọi người cũng bắt đầu nghi ngờ – Đúng vậy, rõ ràng Thẩm Thanh Đường vừa rồi chỉ vẽ một lá phù, làm sao lại biến ra được nhiều lá như vậy?
Mấy trưởng lão trong ban giám khảo cũng nhìn sang bên này, trọng tài bước ra trước tiên, trầm giọng hỏi Thẩm Thanh Đường: “Ngươi có lời giải thích nào không?”
Thẩm Thanh Đường đã sớm biết mình sẽ bị hỏi như vậy, nên không chút hoang mang tiến lên hành lễ với những vị trưởng lão đó, nói: “Chỉ là cách vẽ phù của Thanh Đường không giống với mọi người mà thôi, khiến mọi người hiểu lầm rồi.
Nếu mọi người muốn biết Thanh Đường đã vẽ phù như thế nào, Thanh Đường có thể làm lại một lần nữa trước mặt mọi người.
”
Mấy vị trưởng lão nhìn nhau, nói: “Được, vậy ngươi biểu diễn lại đi.
”
Nghe vậy, vẻ mặt của đệ tử Thủ Dương Tông càng lạnh hơn, lúc này gã không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía Thẩm Thanh Đường, muốn xem Thẩm Thanh Đường đang giở trò gì.
Thẩm Thanh Đường đã có chuẩn bị, cũng không sợ bọn họ kiểm tra, lúc này mới lấy ra một xấp giấy phù chú, lại bắt đầu vẽ phù ở trước mặt mọi người.
Mà lúc này, cậu không còn che dấu năng lực của mình nữa, dây leo mọc ra từ trong lòng bàn tay đột nhiên dày thêm một ít, cứ như vậy kéo dài từng tầng từng lớp tiến vào bên trong lá phù, bắt đầu vẽ phù.
Sau đó, để mọi người nhìn rõ hơn, Thẩm Thanh Đường dùng dây leo mở lá phù ra, sau đó từ từ làm cho dây leo càng ngày càng mỏng, mảnh như sợi tóc, khiến cho mọi người chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng màu xanh lục lấp lánh trên phù chú, nhưng lại không thể nhìn thấy người vẽ phù.
Khi mọi người nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há hốc mồm.
Hóa ra vừa rồi Thẩm Thanh Đường sử dụng dây leo để hấp thụ linh lực cũng chỉ là để che mắt mọi người thôi.
Nhưng chiêu thức này cũng là bản lĩnh thật sự…
Không có gì phải nghi ngờ cả.
Nếu người bình thường mỗi lần chỉ có thể vẽ một lá phù, thì Thẩm Thanh Đường có thể vẽ vô số lá phù cùng một lúc, Thẩm Thanh Đường quả thực phi thường.
Đệ tử Thủ Dương Tông vốn dĩ lòng đầy căm phẫn muốn đòi lại công bằng cho mình, nhưng khi nhìn thấy chiêu thức này của Thẩm Thanh Đường, gã cũng sợ ngây người.
Cuối cùng, gã trầm mặc hồi lâu, cắn răng tiến lên nói: “Là do ta thiển cận, ta thua tâm phục khẩu phục.
”
Ngay khi đệ tử Thủ Dương Tông thốt ra câu này, khán giả vừa thổn thức vừa hoan hô.
Thấy vậy, trọng tài ho khan một tiếng, tiến lên nói: “Đã như vậy, trận này, Thanh Ngọc Kiếm Tông thắng.
”
Thẩm Thanh Đường khẽ mỉm cười.
Nhưng đúng lúc này, cậu lại cảm giác được ánh mắt vừa rồi đã nhìn mình từ trên cao.
Rét lạnh, khiến cậu cực kỳ khó chịu.
Thẩm Thanh Đường cau mày, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, lại bắt gặp một đôi mắt màu xanh sẫm ở phía xa xa.
Đôi mắt xanh biếc hẹp dài quyến rũ như rắn.
Trái tim Thẩm Thanh Đường khẽ run lên, cậu vô thức nghĩ đến Lâm Cẩn Du.
Nhưng cố tình lúc này, đôi mắt màu xanh ấy còn hơi cong lên, cười với cậu.
Thẩm Thanh Đường: …
Thẩm Thanh Đường lập tức bình tĩnh thu hồi tầm mắt.
Không biết vì sao, người này lại cho cậu một cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng là đang cười với cậu, nhưng ánh mắt lại giống như thợ săn đang nhìn con mồi của mình vậy.
Lạnh lùng, trịch thượng lại có chút hứng thú khinh thường.
Ngay sau khi kết quả cuộc thi được công bố, các đệ tử của Thanh Ngọc Kiếm Tông đã reo hò và vây quanh Thẩm Thanh Đường.
Dù gì Thẩm Thanh Đường vừa ra tay đã giải quyết được một cục phiền toái lớn, gần như là nắm chắc vị trí đầu trong tay rồi.
Thẩm Thanh Đường không quan tâm thắng thua, lúc này mới cười nhẹ một tiếng nói với mọi người: “Tiếp theo còn mấy trận nữa, các sư huynh đệ đừng nói chắc chắn như vậy.
”
Các đệ tử của Thanh Ngọc Kiếm Tông nhìn nhau, rồi nhanh chóng im lặng, đồng thời nhìn Thẩm Thanh Đường với ánh mắt ngày càng ngưỡng mộ.
Tuổi còn trẻ, tu vi cao lại không màng thắng thua như vậy, thật là lợi hại.
Cứ như vậy, Thẩm Thanh Đường bị bao vây bởi các đệ tử của Thanh Ngọc Kiếm Tông rời đi.
Mà lúc này, quốc sư đang quan sát tất cả những chuyện này từ trên cao rốt cuộc chầm chậm mở miệng, cười nói với Cung Minh Trạch: “Tên nhóc này thật thú vị, thiên phú không tồi, mạnh hơn đám Mộc linh căn trước kia nhiều.
”
Cung Minh Trạch nghe thấy câu này của quốc sư, lạnh lùng nhìn hắn ta một cái: “Câu này của quốc sư có ý gì?”
Quốc sư nhướng mày: “Ý trên mặt chữ.
”
Nói xong, hắn ta đứng dậy, ngáp một cái nói: “Đi đây, hết thú vị rồi, trận tiếp theo ta không xem đâu, cảm phiền Thái tử điện hạ tiếp tục.
”
“Ngươi đi đâu?”
Quốc sư lại nhìn Cung Minh Trạch, cười cười: “Yên tâm đi, ta sẽ không đụng đến cậu ta.
”
Câu này vừa nói ra, sắc mặt của Cung Minh Trạch càng tối thêm vài phần.
Sau đó, quốc sư nhảy lên, thân hình nhẹ nhàng biến mất ở phía chân trời.
Nhiều người nhìn thấy cảnh này, nhưng không ai có thể nhìn ra tu vi của quốc sư, lại thêm quốc sư thực sự rất quyến rũ duyên dáng, vì vậy mọi người đều cho rằng đó là thê thiếp xinh đẹp được Cung Minh Trạch mang đến.
Cung Phất Vũ cũng cảm thấy như vậy, lúc này cong môi nói: “Cung Minh Trạch thật sự càng ngày càng kỳ quái, khẩu vị của anh ta thật đáng lo.
”
Có điều nhíu mày một cái, Cung Phất Vũ nhất thời cảm thấy có chút không thoải mái, lúc này vươn tay đẩy Lê Trường Phong bên cạnh nói: ” Ở đây còn trận đấu, ta rời đi không tiện, chàng giúp ta đi xem Thanh Đường đi, bảo nó đừng có tự mãn, nghỉ ngơi cho tốt chuẩn bị trận tiếp theo.
”
Lê Trường Phong nghe lời đáp: “Được.
”
·
Thẩm Thanh Đường bị các đệ tử Thanh Ngọc Kiếm Tông vây quanh đưa vào phòng chờ, lập tức có người mang bánh ngọt và trái cây đến, cậu mỉm cười, nhẹ nhàng cảm ơn rồi nói: “Các sư huynh đệ đã vất vả rồi, chỉ là lúc nãy ta đã tiêu hao rất nhiều linh lực, muốn tĩnh tọa điều tức một lát, không thể tiếp đãi mọi người rồi.
”
Đệ tử Thanh Ngọc Kiếm