Phùng Tử Kiệt cười lạnh: ”Ninh Trục, sư trưởng đều nói buổi trưa canh ba gặp ở ngoài thành, các ngươi như thế nào lại tới đây muộn như vậy?”Theo lý mà nói Phùng Tử Kiệt ám hại Ninh Trục hai lần, nói chuyện vốn không nên kiêu ngạo như vậy, nhưng hắn thấy Ninh Trục sau khi trở về không có chút tiếng vang cũng không có cáo trạng, lường trước Ninh Trục chính là người yếu đuối nhát gan, cho dù bị hãm hại cũng không dám đắc tội thế lực Phùng gia.Bởi vậy không hề sợ hãi, thái độ càng thêm kiêu ngạo.Hắn nào biết rằng, Ninh Trục chính là người có thù tất báo, đối mặt tùy thời mà hành động, một kích phải chết.
Hiện tại hắn bất động là vì chưa tới thời điểm mà thôi.Ninh Trục không phản ứng hắn, ánh mắt khẽ nâng:“Trên đường đi chuẩn bị một ít đồ vật, bởi vậy nên…”Lời còn chưa dứt, ngữ khí liền dừng lại.Ánh mắt hắn đảo qua Lệ Diên, phát hiện trên hông nàng mang cái roi da mà nàng hay mang, không phải cái roi xà tiên mà hắn đưa cho nàng.Lại quay đầu vừa thấy, nàng cùng Phùng Tử Kiệt tuy rằng mỗi người cưỡi một con ngựa, nhưng khoảng cách giữa hai người so với hắn cùng Cốc Phi Tuyết gần hơn rất nhiều.Gương mặt Lệ Diên bị ánh sáng mặt trời nhuộm thành ửng đỏ, mặt Phùng Tử Kiệt nhìn như không kiên nhẫn, nhưng giữa mày là vẻ vui mừng muốn giấu cũng giấu không được.Ánh mắt hắn chợt lóe, nói tiếp: ”Bởi vậy chậm một chút.”Phùng Tử Kiệt hừ một tiếng, nhìn Lệ Diên nói: ”Diên muội, một hồi nữa ngươi đi theo phía sau ta, nếu mệt mỏi liền nói cho ta, chúng ta tùy thời nghỉ tạm.”Từ “Sư muội” đến “Diên muội”, kém một chữ cũng làm quan hệ nhảy vọt về mặt bản chất.Lệ Diên nhịn xuống toàn thân nổi da gà, gật gật đầu.Cốc Phi Tuyết cười: ”Phùng sư huynh cũng thật chu đáo, ngươi nói có đúng không Ninh Trục?”Nhưng mà vừa mới quay đầu, Ninh Trục đã quay đầu ngựa lại.Cốc Phi Tuyết sửng sốt, miễn cưỡng cười: “Thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh đi thôi.”Mấy người cưỡi ngựa, bụi đất ở sau người liền biến thành một đạo tuyến.Từ nơi này đến Trung Nguyên phải mất thời gian ba ngày, thập phần là do giữa trưa, nhiệt độ không phí vô cùng nóng bức.Mấy người đi ngang qua một quán trà nghỉ ngơi, thừa dịp thời điểm Phùng Tử Kiệt muốn chọn trà, Cốc Phi Tuyết đi chọn bánh, Lệ Diên bay nhanh mà đem một cái hộp ném tới lòng ngực Ninh Trục.Ninh Trục sửng sốt, hắn mở hộp ra, phát hiện kia thế nhưng là tụ khí đan hắn đưa cho nàng.Lệ Diên nói: “Ngươi cho ta roi ta nhận, vậy là đủ rồi.
Chỉ là tụ khí đan này không hiếm lạ.
Không nói Lệ gia, liền tính là Phùng gia cũng đều có, ngươi vẫn là nên lưu lại cho chính mình đi!”Ninh Trục nhìn đan dược trong tay, nói: ”Vì sao không có đem roi xà tiên kia mang trên người?”Lệ Diên nói: ”Sư huynh thấy sẽ không thích.”Ninh Trục nắm chặt hộp: ”Tùy ngươi.”Thật sao, ba câu nói đối không lại lại bắt đầu “Tùy ngươi.”Vừa vặn Cốc Phi Tuyết bưng trà bánh trở về, thấy mặt hai người đều tức giận, hỏi:“Làm sao vậy? Hai người các ngươi lại cãi nhau sao?”Lệ Diên nói: ”Không có.”Cốc Phi Tuyết dừng một chút, thâm tình mà nhìn về phía Ninh Trục nói:“Ninh Trục ca, ngươi đã quên trước khi ra cửa cha ta đã nói gì sao? Người nói dọc theo đường đi ngàn vạn khó khăn nguy hiểm, hy vọng bốn người chúng ta có thể hòa thuận cùng nhau”.“Ta biết ngươi cùng Lệ cô nương có chuyện … Nhưng hai người các ngươi nên lấy đại cục làm trọng, không thể cứ luôn không nói chuyện.”Vừa dứt lời, Ninh Trục liền đem trà uống một hơi cạn sạch:“Thời gian không còn sớm, xuất phát đi.”“Ai?”Cốc Phi Tuyết nhìn về phía Lệ Diên mà xin lỗi: ”Lệ cô nương, ngươi đừng để ý.
Ninh Trục ca hắn tính tình thực sự cố chấp, sự tình trước kia hắn…”.“Ta biết.” Lệ Diên nhếch miệng cười: ”Rốt cuộc ta cùng hắn là từ nhỏ cùng nhau mà lớn lên.”Cốc Phi Tuyết sửng sốt, miễn cưỡng cười.Lệ Diên quay đầu cố hỏi hệ