Môn chủ ở Thiên giai bát phẩm đã dừng lại năm trăm năm, tuy là chênh lệch với nhất phẩm, nhưng có khác biệt với tiên nhân.Nguyên Hành chỉ là dừng lại chừng trăm năm, đã xem như là người thành tiên có khả năng nhất Tu chân giới.Nguyên Hành nhíu lại chân mày, đành phải trở lại ngọn núi của chính mình.Bên tai vẫn còn tiếng hít thở.Hắn thu mặt mày lại, vừa định miễn cưỡng thảnh thơi đả tọa, đột nhiên nhìn thấy Tiểu Phượng héo rũ mà cúi đầu, nước mắt rơi xuống từng viên lớn.Tiểu Phượng luôn là không tim không phổi, trừ bỏ ngủ thì chính là ăn, ba trăm năm qua hắn chưa thấy nó như vậy bao giờ, không khỏi hơi giương mắt lên.Tiểu Phượng hít hít cái mũi:“Nguyên Hành làm sao không tới an ủi Tiểu Phượng?”Nguyên Hành không có cảm tình hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”Tiểu Phượng đem nước mắt bôi lên khăn trải bàn, run run cánh: “Nghe được lời nói hôm nay của ngươi và tiểu soái ca, ta đột nhiên nghĩ đến Diên Diên”.Nguyên Hành không khỏi sửng sốt.Lệ Diên.Sư muội của hắn.Cái tên này không sai biệt lắm đã ba trăm năm rồi chưa từng nghe qua.Ký ức ngày xưa giống như mây khói tụ lại trước mắt hắn.
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên bị sư phụ đưa tới tiên môn, sư phụ chỉ vào phía sau cột đá, một thân ảnh nho nhỏ, nói:“Tiên môn từ trước đến nay là dùng võ vi tôn, nàng ấy là nữ nhi của ta Lệ Diên, về sau chính là sư muội của ngươi”.Hắn hơi hơi giương mắt, thấy cái tiểu thân ảnh kia sợ hãi mà lộ đầu ra, cười ngượng ngùng với hắn.Sư muội hắn là một người nhút nhát nhát gan, ngày thường cùng hắn đi ra ngoài thí luyện, thấy một con rắn cũng sẽ sợ tới sắc mặt trắng bệch.
Nếu từ tiên môn tới người ngoài, đặc biệt là nam tử, càng không dám lộ diện.Từ nhỏ đến lớn, hắn biết chính mình cần phải bảo vệ nàng, vì sư phụ, cũng là vì lần đầu tiên gặp mặt hắn không biết sao ý niệm này lại cắm rễ trong lòng.Cho nên, đến nay hắn vẫn không sao hiểu được, vì sao sư muội nhút nhát kia lại làm trò trước mặt mọi người bỏ đi cùng người khác.Vì sao vừa thấy hắn sắc mặt đã ửng hồng, trong mắt sư muội đều là hâm mộ, sao lại quyết tuyệt như thế.Bên tai truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ, mỗi lúc trời tối bền lòng vững dạ, ngồi xuống đã là Nguyên Hành tiên quân ba trăm năm, lần đầu tiên mất ngủ.----Sáng sớm hôm sau, tinh thần Lệ Diên tràn đầy.Thấy ngoài cửa sổ hoa thơm chim hót, không khỏi duỗi eo một chút.Có lẽ là đêm qua nằm mộng, nàng thấy chim sẻ ở trước cửa sổ, nội tâm không khỏi có chút động.“Nhớ năm đó ta cũng có nuôi qua một con chim....”Đó là một con vẹt, vừa nhìn thấy sư huynh của nàng con vẹt liền duỗi thẳng cẳng.Ngoài cửa, Tô Uyển kêu nàng:“Sư muội!”“Tới đây!”Nàng đi ra khỏi phòng, không hề phát hiện một đạo hư ảnh đi ra từ phía sau, thân hình rắn chắc lại không ít.Nguyên Hành cùng tàn hồn liên hệ đứt quãng, bởi vậy hắn ngẫu nhiên có thể nghe được một thanh âm của thế giới khác.Thanh âm của thế giới.Ngày đầu tiên Nguyên Hành mất đi hồn phách, hắn bị tiếng hít thở ồn ào của nữ tử làm không được yên giấc.Ngày thứ hai Nguyên Hành mất đi hồn phách, hắn cho đẹ tử lên tảo khóa, đột nhiên bên tai nghe được truyền đến một trận cười nhẹ, có người hì hì nói: “Sư tỷ, ta thấy tiểu sư đệ kia lớn lên không tồi, có muốn tìm hắn chơi đùa một chút không?”Gân xanh trên trán nhảy dựng, thanh âm lạnh lẽo:“Là ai đang hồ ngôn loạn ngữ ở đây?”Các đệ tử hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu mới thử hỏi: “Tiên trưởng? Thính lực của ngài còn tốt chứ?”Nguyên Hành sửng sốt, tức khắc phản ứng lại.Đây là do nữ tử kia đang nói chuyện, thật sự là, thật sự là không ra thể thống gì!Ngày thứ năm Nguyên Hành mất đi hồn phách, hắn tham gia buổi lễ long trọng của tông môn cách vách, điển lễ thượng tiên đều vui mừng vang lên, còn có tiên cơ khiêu vũ trợ hứng.Nguyên Hành nghe được một trận ngũ âm không được