Đây là đề tài chết người, không thể trả lời!
Nhưng mà, nam chính lại bày ra tư thái không nghe được đáp án sẽ không bỏ qua, không thể không trả lời.
Xem ra hiện tại cách làm đơn giản nhất nhanh chóng nhất chính là trực tiếp bổ nhào lên người ta, làm ngay tại chỗ, chỉ cần anh biết rõ cô là lần đầu tiên thì cái gì cũng không cần giải thích.
Nhưng Thẩm Niệm là nữ phụ pháo hôi đó.
Lấy đi lần đầu tiên của nam chính, cô liền từ nữ phụ pháo hôi trong bệnh viện tâm thần thăng cấp thành nữ phụ pháo hôi cấp thần chết không có chỗ chôn luôn!
Thẩm Niệm từ chối kiểu chết thê thảm này, cố gắng vượt qua một kiếp.
"Không có gì đặc biệt cả.
"
"Vậy thì nói cái lịch sử tình cảm bình thường phong phú kia đi.
" Hai chữ "bình thường" cố tình nhấn mạnh, là trả lời, cũng là nhắc nhở.
Thẩm Niệm: "! "
Sao anh cứ phải nắm chặt cái lịch sử tình cảm này không buông vậy?
Thôi trợ lý trên ghế lái chỉ ước mình không có tai.
Bây giờ anh ta nghe được bát quái rồi, nhỡ sau khi trở về Cố tổng mất hứng một cái là anh được một vé đến địa phương nào mở thêm mấy cái công ty mới ngay, có lẽ sau này anh không sinh được khuê nữ mũm mĩm trắng nõn đâu mà một cục than đen.
Làm thế nào mới tốt đây?
Thôi trợ lý hướng lên trời cầu xin: Mau mưa đi để Thẩm tiểu thư còn ở lại biệt thự!
* * * Lặp lại một vạn lần.
Thẩm Niệm vẫn còn do dự nên tô cái quá khứ yêu đương của nguyên chủ thế nào cho đẹp để trong phạm vi chấp nhận được của nam chính keo kiệt thù dai, Cố Thừa Dịch hình như biết cô đang đang suy nghĩ gì, ánh mắt lạnh như băng phóng tới gần: "Tôi tin cô không muốn biết kết quả của việc nói dối lừa tôi là gì.
"
Một câu này làm toàn thân hai người khác trong xe rùng mình, run bần bật.
Thôi trợ lý: Kết cục của việc đắc tội tổng giám đốc ư? Không không không, anh không muốn tương lai bốn thế hệ trong một nhà chỉ có mình anh là da vàng!
Thẩm Niệm: Kết cục của việc đắc tội nam chính ư? Không không không, cô không muốn ở trong bệnh viện tâm thần này cả đời đâu.
Thôi trợ lý rất muốn tốt bụng nhắc nhở một câu thì chỉ thấy Thẩm Niệm nhíu mày cúi đầu làm ra bộ dạng đang suy tư điều gì đó, anh ta chỉ có thể cố gắng tìm kiếm thời cơ.
Còn chưa tìm được thời cơ tốt nhất, Thẩm Niệm đã nghĩ ra biện pháp cứu mình: "Theo đuổi, hẹn hò, chia tay.
"
Sáu chữ cái đơn giản phong khinh vân đạm rất nhanh bao quát qua vài đoạn tình cảm trong quá khứ của nguyên chủ.
Cố Thừa Dịch tất nhiên là không hài lòng: "Cụ thể.
"
"Anh muốn biết cái gì?" Thẩm Niệm bình tĩnh nhìn hắn, "Muốn biết bọn họ theo đuổi tôi như thế nào, hay là tôi hẹn hò với bọn họ như thế nào, cũng có thể là.
.
"
"Đủ rồi.
" Cố Thừa Dịch có dự cảm câu phía sau không phải điều mình muốn nghe, "Không cần phải nói nữa.
"
Anh kéo Thẩm Niệm lên xe không phải để nghe cô cùng nhóm bạn trai cũ đó ở trên giường nhiệt tình như lửa như thế nào.
Anh không muốn nghe, Thẩm Niệm càng không muốn nói.
Kết quả là hai người cùng bảo trì không khí im lặng, hạt mưa đánh vào trên cửa sổ xe tạo ra âm thanh lốp bốp vô cùng rõ ràng.
"Trời mưa rồi.
" Nhìn trên cửa sổ xe bằng thủy tinh dày đặc hạt mưa, Thẩm Niệm muốn mượn ô mới nhớ tới mình còn chưa biết tên của lái xe, "Ừm, anh trợ lý.
"
Thôi Tân Đạt: "Tôi họ Thôi.
"
"Thôi trợ lý, anh có thể cho tôi mượn ô không?" Mưa lớn như vậy mà không có ô, sợ là phải dầm mưa ướt sũng.
Trong lòng Thôi trợ lý tự nhủ: Tôi thật vất vả cầu xin ông trời mưa đó, vậy nên dù có ô thì cũng phải hỏng!
Trên mặt hắn khó xử, "Tôi vô cùng xin lỗi, Thẩm tiểu thư, tôi quên không xem dự báo thời tiết nên không chuẩn bị.
"
Cố Thừa Dịch nhướn mày, Thôi Tân Đạt ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy vậy mà lại bất cẩn, sao có thể phạm phải loại sai lầm cấp thấp này?
Dự báo thời tiết của thành phố giám đốc Thẩm ở chưa bao giờ chuẩn, nhiều năm trôi qua cũng hình thành thói quen không xem dự báo thời tiết, đến nơi này cũng không sửa lại.
"Không có việc gì, chỉ là một đoạn đường ngắn thôi.
" Cùng lắm lát nữa nấu canh gừng uống.
Thôi trợ lý cười mà không nói.
Ngoài xe mưa rơi quá lớn nên không thấy rõ cảnh vật bên ngoài, chờ xe dừng lại, sau khi Thẩm Niệm mở cửa xe lấy túi che đầu đi ra mới đột ngột nhận ra.
.
đây không phải tầng dưới nhà trọ của cô.
Mưa ào ào ập lên người, lên mặt đau nhói.
Một cánh tay từ bên cạnh duỗi ra, nắm lấy Thẩm Niệm đi nhanh vào bên trong.
Đi qua vườn hoa, bể bơi rộng lớn, đi đến mái hiên, Cố Thừa Dịch mở cửa bước vào trước.
Không cần hỏi, đây là nhà nam chính.
Nữ phụ pháo hôi như Thẩm Niệm sao dám tùy tiện đi vào được? Vạn nhất không khéo gặp phải nữ chính, kia chính là Tu La tràng, là lý do tương lai giết chết cô.
"Tôi vẫn nên về trước.
"
"Cô về thế nào?" Cố Thừa Dịch quay đầu nhìn cô, như thể đang khó hiểu vấn đề ngu ngốc cô vừa mới nói.
Thẩm Niệm vô thức nhìn về phía vị trí xe lúc nãy, chiếc Maybach màu đen chỉ còn lại ánh đèn phát sáng đằng sau đuôi xe, Thôi trợ lý bỏ chạy rồi.
Lời nói đến miệng lập tức thu hồi, "Tôi bắt xe.
"
Cố Thừa Dịch đứng dựa vào cửa trước, ôm tay nhìn cô, vẻ mặt nhìn thế nào cũng thấy ý tứ xem kịch vui.
Thẩm Niệm: "! "
Có linh cảm không tốt.
Tay ướt lấy ra điện thoại di động, ấn mở ứng dụng gọi xe, "! "
Phụ cận không có lấy một cái xe!
Thế mà bảo là số một cả nước, ứng dụng lừa đảo à!
Ánh mắt Cố Thừa Dịch nhìn Thẩm Niệm như đang đau lòng một cái đầu óc chậm phát triển, "Khu vực này là đất tư nhân.
" Trừ xe hắn ra, ai sẽ chạy tới đất tư nhân để kinh doanh?
"! "
Thẩm Niệm hít sâu một hơi, họng hơi đau, kẻ có tiền chết tiệt!
Người có tiền bình thường đều mua bảy tám cái biệt thự mỗi ngày trong tuần đổi một chỗ, nam