Cố Thừa Dịch là tổng tài của tập đoàn Cố Thị, ở thành phố Giang Đông tấc đất tấc vàng này mua một mảnh đất lớn xây một biệt thự siêu cấp đắt đỏ, còn Vệ Linh Tuyên cùng Thẩm Niệm giống nhau chỉ ở tiểu khu cũ kỹ..
Hư hư thực thực làm công ăn lương?
Địa vị với thân phận hai người cách xa vạn dặm, có khả năng quen biết sao?
Nghi vấn vừa xẹt qua trong đầu, Thẩm Niệm nghĩ tới chính mình.
Thân phận nguyên chủ là cô nhi không cha không mẹ, nghèo khổ, cô vì cùng Cố Thừa Dịch từng trải qua một đoạn cảm tình, vậy anh cũng có thể cùng Vệ Linh Tuyên quen biết.
Vệ Linh Tuyên ở trong tiểu thuyết là nhân vật không lên sân khấu, Thẩm Niệm đối mặt không cần cố ý bảo trì khoảng cách, không cần lo lắng có thể liên kết thành liên minh pháo hôi hay không, cảm giác tự nhiên hơn một chút.
"Buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành." Vệ Linh Tuyên thu hồi tầm mắt, cười chào hỏi cùng Thẩm Niệm.
Hôm nay Vệ Linh Tuyên trang điểm nhẹ nhàng, không ở nhà, áo thun màu trắng phối với váy ngắn denim, giống như sinh viên trẻ trung xinh đẹp.
Thẩm Niệm thích cô trang điểm như thế này, thật lòng khen ngợi: "Hôm nay cô rất đẹp."
Được người khác khen có thể làm cho người nghe vui vẻ.
Vệ Linh Tuyên cười cười, nhìn quần áo Thẩm Niệm mặc trên người: "Cô cũng rất đẹp." Không dấu vết mắt đảo qua Cố Thừa Dịch.
Thẩm Niệm chuyển đến tiểu khu này không lâu, thỉnh thoảng sẽ mặc một vài thương hiệu hơi nổi tiếng, còn từ đầu đến chân một thân hàng hiệu vẫn là lần đầu tiên Vệ Linh Tuyên thấy.
Liên tưởng đến vị tài xế phía sau Thẩm Niệm, Cố Thừa Dịch có thể tự mình lái xe đưa Thẩm Niệm lại đây, quan hệ vừa nhìn liền biết ngay.
Thẩm Niệm biết ưu điểm dáng người mình ở đâu, cô chọn một váy dài lộ vai, làm nổi bật xương quai xanh tinh xảo cùng đôi chân dài cân xứng tinh tế, thật sự rất đẹp.
"Cảm ơn, tôi có việc đi trước nhé."
Nhìn ra Vệ Linh Tuyên cùng Cố Thừa Dịch quen biết, cô không muốn ở lại nơi này làm phiền bọn họ nói chuyện.
Sự thật chứng minh, cô quyết định đúng.
Khi cô đi vào thang máy, Cố Thừa Dịch không có đi cùng.
Giờ phút này nội tâm cô không thể nói rõ đây là cảm giác gì, giống như người đàn ông thường xuyên ở trước mắt mình bỗng nhiên bị người phụ nữ khác hấp dẫn, tâm tình phức tạp.
"Tính tinh!" thang máy tới rồi.
Không biết Vệ Linh Tuyên cùng Cố Thừa Dịch nói chuyện bao lâu, Thẩm Niệm tính toán dọn dẹp một chút.
Hai ngày không về nhà, không khí không được lưu thông, trong nhà có chút mùi khó ngửi, mở cửa sổ cho thông gió, đem quần áo phơi ở ban công thu vào.
Vì không có thói quen nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác, lúc thu quần áo cũng không liếc mắt ngó xuống phía dưới.
Dưới lầu, Cố Thừa Dịch đem xe ngừng ở chỗ Thôi trợ lý lúc trước hay dừng, từ nơi này có thể nhìn thấy phòng cùng ban công Thẩm Niệm.
Anh ngửa đầu lên trên xem, lại thấy Thẩm Niệm một chút cũng không hiếu kỳ anh ở dưới này cùng người phụ nữ khác làm gì nói cái gì, chuyên chú thu quần áo.
Đúng là..
Gỗ mục không thể đẽo mà!
Thấy phản ứng của Cố Thừa Dịch, Vệ Linh Tuyên mày liễu khẽ nhíu: "Kẻ có tiền các người đều thích chơi như vậy sao?"
Cố Thừa Dịch không có phản ứng, cô dứt khoát đổi câu hỏi khác: "Vẫn là nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, mục tiêu của các ngươi đều thích nhắm vào phụ nữ nha?"
Lời này quá mức bén nhọn.
Đổi thành người khác dám trước mặt châm chọc, Cố Thừa Dịch đã sớm không cho một ánh mắt rời đi, xong việc trở về lại lén lút mà trả thù, nhưng Vệ Linh Tuyên..
"Không giống nhau."
Vệ Linh Tuyên: "?"
Thẩm Niệm thu xong quần áo đi vào, Cố Thừa Dịch nhìn không thấy bóng dáng cô, liền thu hồi tầm mắt, bước chân đi vào trong tiểu khu.
Không cho một ánh mắt, càng đừng nói giải thích.
Vệ Linh Tuyên: "..."
Tức giận a.
Phụ nữ mà tức giận sẽ mau già, cô quyết định đem tức giận này trút lên người khác, lấy điện thoại ra, sau một hồi chuông bên kia bắt máy, cô liền mắng: "Kẻ có tiền các người không có gì tốt đẹp cả!"
Không thể hiểu tại sao lại bị mắng, Tần Ngọc Huân: "Ai chọc em?"
Vệ Linh Tuyên không giải thích, tiếp tục mắng: "Đàn ông các người đều là đại móng heo, nhìn thấy mấy cô gái tuổi trẻ xinh đẹp liền muốn động tay động chân!"
Tần Ngọc Huân: "?" Ai chọc tới bà cô này vậy? Tại sao lại liên quan đến anh chứ?
Nghĩ đến cái người chân dài không được nhanh nhạy kia, Vệ Linh Tuyên càng tức giận.
Không biết là Thẩm Niệm có khổ sở gì, vẫn là vì có hoàn cảnh giống cô, "Không thể nói lý với đại móng heo, anh không được tới tìm tôi!"
Điện thoại bị ngắt.
Tóm tắt lại mấy câu vừa rồi có thể suy đoán ra có một người "Không thể nói lý với đại móng heo" chọc tới bà cô này, có lẽ sự việc không mấy vui vẻ, cho nên người từ trước đến nay thờ phụng "Tức giận không quá ba phút", bà cô này giận chó đánh mèo lên anh.
Tần Ngọc Huân ngồi ở trong xe chờ đèn xanh đèn đỏ: "..."
Kim bài luật sư mà gặp phụ nữ không nói lý, cũng chỉ có giơ tay đầu hàng một đường.
Rất tốt, chờ đến khi anh với cô hẹn hò, anh phải hỏi thử đại móng heo không có mắt đến tột cùng là kẻ nào, nói gì cũng phải đòi lại khoản nợ này!
Dưới ánh mặt trời, hai bên mắt kính phản chiếu hai đường thẳng ánh sáng lóe lên.
Bên kia, Cố Thừa Dịch đi thang máy lên lầu sáu.
Cửa phòng không đóng, cửa mở rộng có thể nhìn thấy Thẩm Niệm mặc tạp dề bên trong, cầm giẻ lau, đang quét dọn phòng.
Lúc này, cô đang quay mặt ngược cửa, ở sát cái bàn cong eo.
Mặc một chiếc váy dài lộ vai mà cúi xuống để làm vệ sinh không phải là một lựa chọn khôn ngoan.
Cố Thừa Dịch không được tự nhiên mà quay đầu, thuận tay đóng cửa lại.
Một chút phong cảnh độc đáo, một bản nhạc dạo.
Không, nó hợp lý!
Nghe được tiếng đóng cửa, Thẩm Niệm ngẩng đầu lên: "Nói chuyện xong rồi?"
Cố Thừa Dịch đáp "Ừ", lại bổ sung thêm: "Không có gì để nói hết."
Không có gì để nói nhưng lại nói cả buổi trời, nếu có gì để nói chắc phải nói xuyên đêm luôn quá?
Thẩm Niệm không có phản bác anh: "Chờ tôi năm phút, sắp xong rồi."
Cố Thừa Dịch không vội.
Trong phòng đang quét dọn, bụi bặm bay tán loạn, Thẩm Niệm kêu anh ra ban công tránh, đề nghị đúng đắn, thật ra Cố Thừa Dịch không thích xung quanh bụi bẩn như vậy, liền đi ra ban công.
Ban công có hai chậu hoa, một chậu nha đam, một chậu hoa hồng.
Nhìn chậu nha đam xanh tươi cùng chậu hoa hồng không có hoa, Cố Thừa Dịch rất tò mò người nào đó đến tột cùng có phải thích thì chăm, không thích thì bỏ mặc: "Hoa hồng là cô mua hả?"
"Không phải." Thẩm Niệm ở bên trong vọng ra: "Nha đam là tôi mua, hoa hồng là chủ nhà cũ để lại."
Vừa nghe hoa hồng không phải cô mua, Cố Thừa Dịch liền mất đi hứng thú, ngược lại nhìn chằm chằm chậu nha đam xanh mượt.
"Vì sao lại mua nha đam?"
"Tôi nghe nói sau khi nhà trang trí xong để ít cây xanh tinh lọc Formaldehyde* (* kiểu như thanh lọc không khí, hay lọc khí cacbon), nha đam chính là một loại trong đó, tôi còn tính mua thêm ít trường sinh, hoa lan để trong nhà."
"..."
Không có một chút tình thú nào.
Nhân viên nữ của tập đoàn Cố Thị ở trong văn phòng cũng bày xương rồng, trường sinh, mấy loại này nuôi dễ, lại là cây xanh chống tia cực tím tốt.
Không ít nhân viên nữ khác còn mua hoa, có người mua cả bồn hoa để ở văn phòng chăm, hoặc mỗi tuần mua một bó hoa khác nhau tặng cho bản thân, tự tạo niềm vui, thư giãn tâm trạng.
Ai ngờ, Thẩm Niệm chỉ có duy nhất một chậu hoa nhưng là của chủ nhà trước để lại.
Chẳng lẽ chỉ số thông minh cùng niềm vui của cô đều dùng hết cho nhà mới rồi sao? Biết ở chỗ này không lâu, cho nên không trang trí một cái gì?
Cố Thừa Dịch chưa từ bỏ ý định: "Không mua hoa sao?"
"Tôi không có xe, mua quá nhiều hoa để ở nơi này, lúc dọn tới nhà mới phiền phức lắm.
Chờ một thời gian nhà mới ổn định xong, mua hoa vẫn kịp."
Thẩm Niệm thu thập đến không sai biệt lắm, cởi tạp dề ra, rửa tay: "Chỗ nhà mới cách công ty có hơi xa, tôi không biết mình có thời gian cùng tinh lực chăm sóc hoa hay không.
So với hoa thì nha đam hay trường sinh dễ chăm hơn, mỗi một loại hoa đều có đặc điểm với cách chăm khác nhau, hưng phấn mà mua về, mấy ngày không chăm là chết liền, thôi khỏi mua cho khỏe."
Chủ nghĩa thực dụng, sợ phiền toái.
Cố Thừa Dịch ghi nhớ điểm này, lại là cái khác nhau.
Lúc cao trung Thẩm Niệm bị các bạn học yêu cầu giảng bài, cô cũng không cự tuyệt.
Cũng có thể là vì phải duy trì gương mặt giả tạo, cho nên kiên nhẫn nhịn xuống, kỳ thật cũng là sợ phiền toái.
"Tìm chuyên gia chăm sóc là được rồi.", biệt thự của Cố Thừa Dịch cũng có một mảnh vườn, chính mình không động tay động chân, muốn ngắm thì đi qua ngắm chút là được, không cần làm gì rắc rối hết.
Thẩm Niệm mắt trợn trắng: "Cố tổng, tiền lương của tôi được mấy đồng mà lại đi thuê thợ trồng hoa, tôi đâu ăn no rững mỡ?"
Cô không muốn dây dưa thêm vấn đề này nữa, thu thập xong xuôi, mang