"Ngốc nghếch lắm tiền" Cố Thừa Dịch bị kích thích đến nỗi không để ý tới một vấn đề: Thẩm Niệm có thể lần lượt phủ nhận "Không phải anh ta" với Tần Ngọc Huân và Nhậm Hành Duệ nhưng vì sao đến hắn lại phải nói dối?
Đây là chột dạ nha.
Cố tình hỏi lại để tránh câu trả lời chính, khiến cho người ta cảm thấy mình không có khả năng, không truy cứu đáp án thật nữa.
Nhưng Cố Thừa Dịch đang chịu kích thích lớn lại không nghĩ tới mặt này.
Ở bên cạnh, Đinh Hạ Vân rất muốn biết quan hệ giữa bạn trai cũ ngốc nghếch lắm tiền, Thẩm Niệm khẽ mỉm cười không nói, cô cũng thức thời không hỏi nhiều.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đổi thành chủ đề bình thường khác.
Thẩm Niệm nói không nhiều, chỉ ăn ăn nướng nướng, chủ yếu vẫn là Đinh Hạ Vân bô bô nói, chỉ một lát đã nói đến style mới Chanel mới ra gần đây lát nữa muốn đi xem, một lúc sau lại nói đến chút nữa muốn đi mua son.
Thôi Tân Đạt không nghe được cái gì tin tức hữu dụng gì, chuyên chú cúi đầu ăn thịt nướng, tốc độ của hắn rất nhanh nhưng có nhanh đi nữa cũng không bằng tốc độ tiêu diệt của Cố Thừa Dịch.
Có lẽ là đang hóa bi phẫn thành ham muốn ăn đi, Cố Thừa Dịch hiếm khi ở trong một quán ăn điều kiện không được tốt này ăn cơm, còn ăn không ít.
Thôi Tân Đạt không khỏi lý giải cái gọi là "bạn trai cũ ngốc nghếch lắm tiền" một phen.
Xét giá đất ngày hôm nay của Giang Đông, chỉ trong một lần lấy ra ít nhất cũng phải hơn mười vạn tiền đặt cọc, trừ vị lão đại trước mặt ra thì còn là ai được nữa?
Được rồi, coi như nhìn rõ khúc mắc giữa Cố tổng và vị "Niệm Niệm tỷ" này rồi.
Số tiền hơn mười vạn này có khả năng là phí chia tay rất lớn, vị Niệm Niệm tỷ không hề nhớ tới tình cũ muốn cắt đứt quan hệ, tổng giám đốc nhà mình thì lại là bộ dáng nhớ mãi không quên.
Vậy nên thân là một trợ lý tri kỷ nên làm chút gì đó phải không?
Thôi trợ lý lâm vào tình trạng rối rắm giữa lương tâm và lý trí, lương tâm nói hắn không nên làm gì nhóm cô gái yếu đuối đó, lý trí lại nói hắn nên làm chút gì đó mới có thể thăng chức tăng lương.
Không đợi hắn lại rối rắm, một cuộc điện thoại đến nói công ty có việc.
Cố Thừa Dịch xoay người rời đi, Thôi Tân Đạt trả tiền, hắn giơ điện thoại lên chụp ảnh Thẩm Niệm.
Ý định ban đầu của hắn vốn không biết tên đầy đủ, nhưng chỉ cần có tấm hình là có thể tiến hành điều tra được, chụp ảnh xong, hắn phóng to ảnh chụp rồi đặt lên quầy tiếp tân, "Tôi trả giúp bàn của vị này.
"
Tiếp tân: "Được.
"
Thôi Tân Đạt nhanh chóng quẹt thẻ kí tên, nghĩ rằng mình ở trong này trì hoãn không ít thời gian, hẳn tổng giám đốc đã đi xa.
Chờ ra ngoài mới phát hiện Cố Thừa Dịch cũng chưa đi xa, đang dựa vào lan can bên cạnh, dùng ánh mắt phức tạp xa xa nhìn về phía Niệm Niệm tỷ kia.
"Cố tổng.
"
Một tiếng này làm Cố Thừa Dịch hoàn hồn, ném ra một chữ "Đi" liền quay đầu bước đi.
Không nhìn lại.
Một tiếng sau, Thẩm Niệm và Đinh Hạ Vân ăn xong, chuẩn bị trả tiền.
Đinh Hạ Vân muốn mời khách, Thẩm Niệm đề nghị chia đôi, sau đó nghe được tiếp tân nói: "Hai vị, hóa đơn của hai người đã được thanh toán rồi.
"
Hai người hai mặt nhìn nhau, cả hai đều không hiểu.
Đinh Hạ Vân: "Là chị trả sao?"
Thẩm Niệm: "Có phải trả sai rồi không?"
Tiếp tân nhìn Thẩm Niệm nói: "Xin yên tâm, không trả sai, lúc ấy vị tiên sinh đó còn lấy ảnh của cô ra để thanh toán một lượt.
"
Nói như vậy càng mờ mịt.
Người kia họ Lôi sao? Làm chuyện tốt không cần lưu danh cơ đấy.
Dùng ảnh chụp của Thẩm Niệm để thanh toán có nghĩa là có quen biết.
Đinh Hạ Vân: "Niệm Niệm tỷ, người này có lẽ người quen của chị, chị nghĩ lại xem.
"
Thẩm Niệm suy nghĩ một lúc vẫn không ra, nếu như quen biết lại còn trong cùng một tiệm cơm, vì sao khi thanh toán đến cả cái tên cũng không để lại?
Cũng không phải hẹn ăn cơm với bạn trai, không quấy rầy.
"Xin lỗi, có thể cho tôi xem một chút giấy tờ của vị tiên sinh kia không?"
"Được.
" Tiếp tân tìm giấy tờ, thuận tiện cho Thẩm Niệm xem phần kí tên trên máy tính tiền, "Cô xem đi.
"
Phía trước là một hàng chữ kí rồng bay phượng múa, chữ kí thứ hai thì hòa hoãn hơn nhiều, có thể nhìn rõ chữ đầu tiên là: Thôi.
Thôi?
Nguyên chủ xuất ngoại nhiều năm, không có nhiều bằng hữu quan hệ tốt lắm, gần đây nhất là lần nguyên chủ muốn biết tình hình gần đây của Cố Thừa Dịch nên liên hệ mời mọi người ăn cơm, nhưng không có họ Thôi.
Thẩm Niệm bó tay cũng đành bỏ qua, "Cảm ơn.
"
Khi ra ngoài Đinh Hạ Vân vẫn còn tưởng tượng đến tình tiết yêu đương trong tiểu thuyết, hai mắt phủ đầy trái tim màu hồng phấn bị từ "Chanel" của Thẩm Niệm đánh tan, tranh thủ thời gian kéo cô vào trong cửa hàng.
Tổng giám đốc tập đoàn Cố thị.
Sau khi Cố Thừa Dịch trở về liền mời một đám nhân viên cấp cao vào phòng họp mở cuộc họp dài ba tiếng.
Với tư cách là trợ lý của tổng giám đốc, Thôi Tân Đạt chỉ hận không thể phân thân thành hai nửa, vất vả đợi đến khi cuộc họp kết thúc, phân phó công việc xuống dưới xong rốt cuộc mới rảnh rỗi tán gẫu với một trợ lý khác.
Thôi Tân Đạt chặn Điền Vũ Thời tại phòng trà, đưa ảnh mình chụp cho anh xem.
Điền Vũ Thời là bạn học thời đại học của tổng giám đốc, biết không ít chuyện.
"Cậu biết người này không?"
Điền Vũ Thời nhìn rồi lắc đầu, "Tôi chưa từng thấy qua, không có ấn tượng.
"
Thôi Tân Đạt ghét bỏ nói, "Tôi có nhiều việc, cậu đi tìm hiểu đi.
"
Mặt Điền Vũ Thời kiểu như là "Cậu bị ngu à?", tổng giám đốc thiếu người à? Lại còn ném việc tư cho anh xử lý, sao không lên trời luôn đi?
Nếu có thể thì Thôi Tân Đạt đã không đem chuyện trọng yếu như vậy cho người khác xử lý, đáng tiếc là ngày mai Cố tổng muốn đi công tác, anh phải đi cùng sang châu Âu, mấy ngày tiếp theo sẽ không ở trong nước nên không thể không đem chuyện này cho đồng chí ở trong nước làm.
Để tránh Điền Vũ Thời không coi trọng làm qua loa cho xong, Thôi Tân Đạt thoáng lộ ra hai câu: "Người này liên quan đến thời gian làm việc của tổng giám đốc sau này, hiểu chưa?"
Dùng thuật ngữ chuyên nghiệp để giải thích thì chính là thời gian làm việc của tổng giám đốc giống với thời gian làm việc của Cố tổng, Cố tổng tâm tình tốt thì tổng giám đốc làm việc ít đi, ngày tháng trôi qua nhẹ nhàng hơn.
Nhưng Cố tổng tâm tình không tốt thì ai đến vùng sâu vùng xa, ai đi giúp đỡ người nghèo đều không có con số cố định.
Điền Vũ Thời gật đầu, anh cũng không sinh ra cái ý tưởng đen tối gì: "Cứ giao cho tôi.
"
Sáng hôm sau, Cố Thừa Dịch và Thôi Tân Đạt bay sang châu Âu, Điền Vũ Thời tìm người điều tra cô gái trong tấm ảnh.
Tin tức ban đầu đến rất nhanh, đây là một cô gái vừa mới về nước nửa tháng, đi làm