Tươi cười trêи mặt Lư Du Nhiên không đổi, tuy nhiên lại mang theo một chút u oán.
Cô dựa sát vào người Cổ Duệ Chính, cười khanh khách mà hạ giọng nói nhỏ : “Hai năm không gặp, anh một chút tiến bộ cũng không có.”
Cổ Duệ Chính lập tức lui về phía sau một bước, nhíu mày chán ghét, “Cách xa tôi ra một chút.”
“OK.” Lư Du Nhiên cười khanh khách lui về phía sau một bước, thật giống như cô mới vừa rồi chỉ là nhìn thấy bằng hữu cũ, nhiệt tình tiến lên ôm một cái, câu nói kia ngoại trừ Cổ Duệ Chính, thì kể cả Sở Triều Dương còn không có nghe rõ, nhưng cô lại nghe được câu kia của Cổ Duệ Chính không hề che dấu một chút tức giận nào.
Cô chỉ cảm thấy ánh mắt Cổ Duệ Chính lập tức ngưng trệ lại, khí chất u buồn toàn thân lập tức trở nên sắc bén, phảng phất như có chứa lực công kϊƈɦ.
Lư Du Nhiên khẽ cười một tiếng, gật gật đầu với Sở Triều Dương rồi thong thả ung dung rời đi, cùng nhóm các ảnh đế ảnh hậu xung quanh hàn huyên.
Sở Triều Dương thấy toàn bộ khí thế của Cổ Duệ Chính đều thay đổi, tựa như một thanh bảo kiếm yên lặng đã lâu, bỗng nhiên nó lại phát ra ánh sáng.
Cô chọc chọc cánh tay Cổ Duệ Chính “Ai, anh không sao chứ ?”
Cổ Duệ Chính xoay người cười với cô, cỗ không khí nặng nề buồn bực trêи người lúc này mới tan đi chút, ánh mắt cũng khôi phục bộ dáng bình đạm : “Không có việc gì.” Hắn tươi cười mang theo chút ý vị, “Chỉ là có chút linh cảm cho album.”
“Nhanh như vậy ?” Sở Triều Dương kinh hỉ mà giơ ngón tay cái lên : “Lợi hại !”
Cô biết hắn nói chính là album của bản thân hắn.
Lúc này Cổ Duệ Chính có bộ dáng đặc biệt giống với lần đầu tiên hắn gặp cô.
Có thể là ngày thường gặp mặt nhiều nên quen thuộc, Cổ Duệ Chính dần dần ở trước mặt cô hoàn toàn thả lỏng, đem cái sự lười biếng và cái tính tình trẻ con trêи người hắn hoàn toàn lộ ra bên ngoài.
Sở Triều Dương đặc biệt hâm mộ con người hắn, trêи người còn có thể giữ lại sự hồn nhiên, chân thật, mang cá tính của riêng mình, ngày thường mọi người cũng đều tương đối chiếu cố và nhân nhượng hắn.
Có thể là chính mình chưa bao giờ có được nên cô liền đặc biệt hâm mộ cũng như muốn trở thành người như hắn.
Sống vô tư tùy ý, không bao giờ ủy khuất cuộc đời mình.
Lư Du Nhiên tuy rằng vẫn hàn huyên với người chung quanh, nhưng trêи thực tế khóe mắt lại trước sau không có rời khỏi người Cổ Duệ Chính, đặc biệt là khi nhìn thấy hai người Cổ Duệ Chính và Vô Danh ghé đầu vào nhau, dùng tư thái thân mật nói chuyện gì đó, thần sắc trong đáy mắt cô lại càng sâu thăm thẳm.
So sánh với hai năm trước, hiện tại trêи người Cổ Duệ Chính phảng phất như đã được lau đi một tầng bụi bặm, lộ ra ánh sáng thuộc về riêng hắn, so với mấy năm trước lại còn muốn xuất sắc hơn.
Lư Du Nhiên thật sự chưa từng thích qua Cổ Duệ Chính hay sao ? Không phải, chỉ là Cổ Duệ Chính không thể cung cấp thứ cô muốn.
Trước nay cô đều biết rõ ràng, thứ chân chính cô muốn là cái gì.
Vì thế những thứ ngăn cản con đường tới mục tiêu cô, cô đều sẽ diệt trừ toàn bộ.
Bao gồm cả Cổ Duệ Chính.
“Đang nhìn cái gì vậy ?” Đỗ Cảnh Khôn thấy ánh mắt cô vẫn luôn nhìn về phương hướng Cổ Duệ Chính nên liền ra tiếng hỏi cô.
Lư Du Nhiên phục hồi lại tinh thần, cười nói : “Tôi đang suy nghĩ…… Album trước có nhờ A Chính tới giúp tôi viết ca khúc.” Cô nâng con ngươi thanh triệt lên, mềm ấm mà nói : “Tuy rằng chúng tôi đã chia tay, nhưng nhìn hắn vẫn luôn đắm chìm trong tình cảm của quá khứ, tôi cũng thấy thật khó xử.”
Tay cô nhẹ nhàng xoa tây trang của Đỗ Cảnh Khôn, “Chỉ là chuyện tình cảm, không thích chính là không thích, hiện tại hắn có thể đi ra, tôi cũng vì hắn mà cảm thấy cao hứng.” Cô đột nhiên nửa đùa nửa thật nói : “Như thế nào? Ghen tị?”
Đôi mắt cô tức khắc sáng lên, nghiêng đầu chờ mong nhìn hắn, mang theo hai phần ngây thơ hồn nhiên của một cô gái nhỏ.
Điều này làm cho Đỗ Cảnh Khôn nhớ tới mười năm trước, gương mặt Lư Du Nhiên dù đã ngượng ngùng đỏ bừng, nhưng lại vẫn lấy hết can đảm bày tỏ tình cảm với hắn.
Khi đó cô mới 17 tuổi, là một học muội thấp hơn hắn một lớp, lớn lên xinh đẹp theo kiểu thanh thuần nho nhã, tuy không thập phần xuất sắc, nhưng ở một cái trường cao trung chỉ biết học tập và mặc đồng phục kia, cô đã là một người được rất nhiều người chú ý tới.
Chỉ là Đỗ nhị thiếu từ nhỏ đã mắc phải tâm lý trung nhị bệnh*, vẫn luôn chưa từng chữa khỏi, khi đó Đỗ Cảnh Khôn cũng không thích loại cô gái thanh thuần nhạt nhẽo như đậu giá này, vì vậy liền đặc biệt phũ phàng mà từ chối tình cảm của cô.
*Trung nhị bệnh (Chūnibyō) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam). Cách nói “bệnh” trong “trung nhị bệnh” thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này.
Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi dậy thì”.
Ai biết một lần cô thích hắn lại là mười năm.
Mấy năm nay ngoài trừ Cổ Duệ Chính, cô cũng không có mối tình nào khác.
Cho dù Lư Du Nhiên không phải loại hình hắn thích, chỉ là bằng ngần này sự si tình của cô đối với hắn, cũng có thể khiến hắn chiếu cố Lư Du Nhiên nhiều hơn vài phần.
Càng quan trọng là, bản thân Lư Du Nhiên cũng đáng giá để hắn đầu tư, có thể kiếm tiền cho hắn.
Trước mặt công chúng, Lư Du Nhiên không dám quá mức lộ liễu trêu đùa Đỗ Cảnh Khôn, ngón tay chỉ ở trước phần ngực tây trang hắn vỗ nhẹ một cái, tựa như trước ngực trêи quần áo hắn bị bẩn, cô phủi đi thay hắn.
Đỗ Cảnh Khôn theo phản xạ có điều kiện nhìn qua bên Sở Triều Dương, thấy cô và Cổ Duệ Chính ở bên người cười nói vui vẻ với nhau, căn bản không có chú ý tới hắn bên này, nên sắc mặt không khỏi có chút trầm lại.
Lư Du Nhiên lại cho rằng hắn đang nhìn Cổ Duệ Chính, tươi cười trêи mặt cũng vì thế mà càng thêm sâu hơn, cười đùa hỏi Đỗ Cảnh Khôn : “Thật sự là ghen tị ?” Cô thâm tình mà rung động nhìn hắn, đáy mắt phảng phất như lộ ra ánh nước lấp lánh, cười nói : “Em thật cao hứng đấy.”
Đỗ Cảnh Khôn liếc nhìn cô một cái, “Tôi rời đi một chút.” Nói xong đi nhanh qua chỗ Sở Triều Dương.
“Ông chủ, lễ trao giải đã sắp bắt đầu rồi, ngài muốn xem không ?”
Mồ hôi từng giọt từng gọt chảy ra từ