Đối với buổi biểu diễn lần này, bởi vì không có điểm nào có thể bới móc được, nhóm truyền thông đi tới hiện trường sau khi trở về đều dùng những câu từ này để hình dung: Hàng thật giá thật, chuyến đi này không tệ.
Những người khác của nhóm truyền thông đều cảm thấy thật khó hiểu, sao mấy người lại giải hòa với Vô Danh rồi? Đã nói là phải bôi đen cô ta cơ mà?
Bọn họ cũng muốn bôi đen lắm, nhưng mà không bôi đen được thì biết làm sao bây giờ? Đành phải tiếp tục khen người ta thôi.
Bằng không các truyền thông khác đều khen, mỗi truyền thông của họ không khen thì có phải thiệt hay không?
Vì thế tất cả mọi người lại cùng đồng tình với nhau là sẽ viết tốt về Vô Danh.
Càng viết càng nổi, càng nâng đỡ danh khí càng cao.
Vì thế Vô Danh ngày càng nổi tiếng, nơi nơi đều là tin tức về Vô Danh.
Bởi vì Vô Danh đã dành cả nửa năm cho lần lưu diễn này của mình, khẳng định sẽ không có thời gian ra album, cho nên rất nhiều ca sĩ đều sôi nổi lựa chọn ra album trong khoảng thời gian nửa năm này.
Đặc biệt là những người vốn tính toán ra album vào năm trước, cuối cùng đụng phải Vô Danh, kết quả nhóm ca sĩ hầu như đều dời lịch lại, toàn bộ đều lựa chọn ra album trong khoảng thời gian nửa năm này.
Những người dã tâm không lớn, tháng bốn tháng năm đã phát hành album rồi, còn ba tháng phía sau thì để chuyên tâm tuyên truyền bán album, những người có chút dã tâm thì lựa chọn phát hành vào tháng sáu, thời điểm nghỉ hè.
Lần lưu diễn này của Vô Danh có tất cả là tám buổi, trong hai tháng dương lịch đầu năm ăn tết, mọi người đã tính toán đâu vào đấy, nếu có nhanh, thì buổi biểu diễn của Vô Danh cũng phải kết thúc vào tháng tám.
Hơn nữa tính thêm cả thời gian chế tác album, bọn họ đều phỏng đoán, album của Vô Danh ít nhất cũng phải chờ đến cuối năm mới phát hành được.
Bọn họ hoàn toàn có thể hoàn mỹ tránh đi thời gian Vô Danh phát hành album.
Lư Du Nhiên gần đây cũng không có thời gian chú ý tới Vô Danh, bởi vì cô ta cũng đang nắm chặt thời gian chế tác album, cô ta giống với những ca sĩ bình thường kia, cô ta cũng muốn phát hành album vào kỳ nghỉ hè, tận lực tránh Vô Danh.
Thật sự thì Vô Danh quá mức tà môn.
“Không phải bảo anh tìm người chụp ảnh bôi đen Vô Danh sao? Còn chưa chụp được nữa?” Lư Du Nhiên thu ca khúc xong trở về, ngồi trước bàn trang điểm, đối diện với gương tháo trang sức.
“Tôi đã kêu Hà Vĩ Trạch, hắn vẫn luôn làm nhiệm vụ nhưng Vô Danh này quá mức thần bí, vẫn luôn không bắt được nhược điểm của cô ta.” Trình Vĩ cũng rất buồn bực: “Chẳng qua đừng quá lo lắng, lần này chúng ta khẳng định sẽ phát hành album trước Vô Danh.”
Lư Du Nhiên nghe vậy liền đem lược trong tay hung hăng ném về phía gương, biểu tình trên mặt dữ tợn hung ác: “Hiện tại còn lưu lạc đến mức phải né tránh cô ta.”
Trình Vĩ nhặt lược lên, đứng ở phía sau lưng cô nhẹ nhàng chải đầu, “Ở giới giải trí đã lâu như vậy, còn nhìn không thấu hay sao? Giới giải trí này không có ai có thể luôn đủ độ nổi tiếng.” Đôi mắt hắn âm âm trầm trầm mà tà mị cực kỳ: “Vô Danh cũng không ngoại lệ.”
Lư Du Nhiên cũng hiểu đạo lý này, thở dài một cái, nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi, hưởng thụ Trình Vĩ mát xa da đầu, “Kêu cái tên Hà Vĩ Trạch kia nhanh tay lên, thu nhiều tiền vào túi như vậy, mỗi việc nhỏ này cũng làm không xong, phế vật.”
Hà Vĩ Trạch cũng rất buồn bực, liên tiếp tám buổi biểu diễn hắn đều đi xem, thời gian cũng đã trôi qua được gần nửa năm rồi, thế mà một chút lỗi nhầm nhỏ của Vô Danh hắn cũng không bắt được.
Hoàng Hiểu Tuyền và ban tổ chức đã an bài cho mỗi buổi biểu diễn của Vô Danh đều có ánh đèn, âm thanh, hiện trường, vũ đạo phụ họa đạt mức đẳng cấp nhất có thể.
Theo mỗi một buổi biểu diễn kết thúc, sắc mặt Trình Vĩ cũng càng ngày càng đen, cuối cùng đã hoàn toàn từ bỏ việc bôi đen Vô Danh bằng buổi biểu diễn, mà Hà Vĩ Trạch luôn đi theo dõi Vô Danh và tin tức của cô cũng chẳng moi móc ra được điều gì.
Tìm không được điểm đen của Vô Danh, hắn cũng chỉ có thể lấy được một chút tiền của Trình Vĩ, chỉ có chụp được càng nhiều tin tức xấu, hắn mới có thể có càng nhiều tiền
Đến lúc đó cho dù không bán cho Trình Vĩ, cũng có thể từ một nơi nào đó bán đi cho người khác.
Chỉ là Vô Danh này xuất quỷ nhập thần, ra khỏi cửa buổi biểu diễn, chẳng thể nào tìm thấy cô được nữa.
Cô mang mặt nạ, không ai biết khuôn mặt thực sự của cô, thế nên nếu như cô có tùy tiện đứng giữa đám người, người khác cũng không biết.
Nếu biết khuôn mặt thật của cô là ai thì tốt rồi, lấy kinh nghiệm nhiều năm paparazzi của hắn, thân phận thực sự của Vô Danh tất nhiên là người trong vòng âm nhạc, chỉ sợ danh tiếng còn nhỏ.
Người trong vòng cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng họ đều đoán không ra Vô Danh là ai, hiện tại đang đoán là ca sĩ nước ngoài.
Không phải tư duy bọn họ không đủ lực phát tán, mà là do khả năng âm nhạc của Vô Danh quá mức chuyên nghiệp, ngón giọng quá mức thành thục, đương nhiên sẽ chỉ có thể là người trong vòng âm nhạc.
Hà Vĩ Trạch cảm thấy, chuyến này phải đào rất rất sâu.
Buổi biểu diễn của Vô Danh, hắn tham gia cả tám buổi, không bỏ một buổi nào, người không biết còn tưởng rằng hắn là fans có thâm niên của Vô Danh đấy, rốt cuộc thì, có thể đi đầy đủ các buổi, buổi nào cũng tới, tất nhiên là chân ái.
Lúc này Sở Triều Dương thì lại cảm thấy, tiểu Minh làm sao có thể nhàn như vậy nhỉ, buổi hiểu diễn nào của cô cũng tới, mỗi một buổi đều ngồi ở vị trí tốt nhất trên khu vực VIP.
Bởi vì vé vào buổi biểu diễn của Vô Danh thực sự quá mức đoạt tay, phải nhanh mới mua được, vé VIP lại không nhiều lắm, mà hàng phía trước lại tận 5000 đồng một vé, qua tay thị trường cũng phải đến mấy vạn một vé, lắm lúc dù ra giá cao cũng không có ai chịu bán ấy chứ.
Nhưng tiểu Minh mỗi một lần đều có thể cướp được.
Lúc này Sở Triều Dương mới phản ứng lại được, chắc hẳn tiểu Minh không phải người làm công cao cấp gì đó như cô từng nghĩ, mà đích thị là một phú nhị đại.
Đến nỗi rốt cuộc có tất cả bao nhiêu phú nhị đại thì cô không biết, nhưng khẳng định là không thiếu tiền.
Bởi vì toàn bộ thời gian của hơn nửa năm qua, cô ngoại trừ ở buổi biểu diễn, thì chính là ở phòng thu âm tập luyện, cơ bản không có lúc nào nhàn rỗi.
Tuy rằng lịch trình hơn nửa năm nay của cô là ở việc chuẩn bị cho buổi biểu diễn, nhưng Hoàng Hiểu Tuyền cũng không hề nhàn rỗi, hắn mời hai người sáng tác chuyên nghiệp từ tổng bộ công ty là Đái Nam và Ổ Đông Nhã tới hỗ trợ Vô Danh trong việc chuẩn bị ca khúc cho album.
Ổ Đông Nhã là nhà soạn nhạc trứ danh đến từ chi nhánh công ty đĩa nhạc Hải Báo ở Indonesian, vì đã sáng tác ca khúc cho rất nhiều ca sĩ nổi tiếng.
Sản lượng ca khúc do Đái Nam sáng tác thì không được nhiều như Ổ Đông Nhã, nhưng mỗi một ca khúc đều là tinh phẩm.
Lần này hai người đồng thời ra hỗ trợ, có thể thấy được Hoàng Hiểu Tuyền đã xem trọng Vô Danh đến mức nào, hắn thật sự muốn đem Vô Danh chế tạo thành một ca sĩ cấp thiên hậu của đĩa nhạc Hải Báo ở trong nước.
Vì thế, hai người sáng tác này còn cố ý tới hiện trường nghe Vô Danh ca hát, không bỏ buổi nào.
Cho nên Vô Danh tuy rằng chỉ đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn, nhưng đoàn đội chế tác album của cô vẫn đang vận hành, album vẫn luôn trong giai đoạn chuẩn bị, tranh thủ trong nửa năm này chế tạo thành công album, rèn sắt khi còn nóng, chạy nhanh tốc độ phát hành album, đồng thời chất lượng album còn phải cao, không thể lãng phí nhân khí và nhiệt độ như hiện tại.
Thế nên toàn bộ nửa năm này cô đều vội như một con quay, còn sót lại một chút thời gian, tất cả đều để lại cho tiểu Trừng Quang, còn tiểu Minh…… Ha hả, cô đều văng tới tận xó nào rồi.
Nếu không phải buổi biểu diễn nào tiểu Minh cũng tới, lại là ở hàng ghế phía trước, thường xuyên thấy mặt, ngẫu nhiên hắn còn gửi tin nhắn cho cô thì nói không chừng thật đúng là cô đã quên sạch về hắn.
Hiện tại là muốn quên cũng không quên được.
Nếu tiểu Minh chỉ là bạn bè kiểu bèo nước gặp nhau, một thằng bạn mà đến cả cái tên thật cũng không biết, đại khái cũng tựa như là kiểu bạn qua mạng thì lúc nào cô cũng có thể vứt bỏ.
Nhưng tiểu Minh lại có một thân phận Sở Triều Dương phi thường chú ý, đó chính là fans trung thành của cô.
Thái độ đối đãi giữa fans với người qua đường thì đương nhiên là hoàn toàn không giống nhau.
Nếu là người qua đường, hắn nhắn tin chắc cô cũng chẳng còn thời gian xem, nhưng fans thì lại khác, dù cô có mệt đi chăng nữa, chỉ cần thấy tin nhắn của hắn, cô đều sẽ trả lời lại một câu.
Phần lớn tin nhắn hẳn gửi cho cô đều là: “Chúc mừng, buổi biểu diễn hôm nay thật tuyệt vời.”
Cô trả lời một câu: “Cảm ơn.
^_^”
Hoặc là: “Hôm nay quần áo thật xinh đẹp.”
Cô: “Cảm ơn.
^_^”
Lại hoặc là: “Hôm nay đến một quán cơm ăn cơm, ăn rất ngon, hơn nữa cũng không cách nội thành quá xa, có cơ hội cùng đi nhấm nháp đi.”
Cô: “Được thôi.
^_^”
Đỗ Cảnh Minh thường thường sẽ cầm di động lên nhìn, nhìn hình đại diện gương mặt tươi cười trên weibo thật lâu, sau đó tự dưng bật cười.
Hắn không biết hành vi của mình là bị cái gì, lại đại biểu cho cái gì, có lẽ thật sự đúng như trong lời nhóm công nhân ở công ty hắn lén thảo luận, thời kỳ trung nhị bệnh của hắn đến chậm mười mấy năm, rốt cuộc bây giờ tâm lý ấy mới hoạt động, bắt đầu theo đuổi thần tượng.
Trừ bỏ hành động theo đuổi thần tượng, hắn không biết còn có thể dùng từ gì ra hình dung hành vi này của mình.
Mỗi lần cô ca hát hắn đều ở đằng trước phất tay với cô, mỉm cười với cô, hắn cũng theo thói quen ngồi ở chỗ chỉ cần cô hạ mắt là có thể nhìn thấy hắn, cô cũng sẽ phất tay mỉm cười với hắn, nhưng những hành động giao thoa khác thì không có.
Hắn cũng phảng phất như theo thói quen đi chú ý tin tức về cô.
Bởi vì năm nay tổ chức buổi biểu diễn lưu động, những người cùng lên sân khấu với Vô Danh như An Bội Bội, Trương Hinh Tâm, Hồ Dữu đều tích lũy được nhân khí rất cao, các fans của Vô Danh đều biết ba người các cô là bằng hữu tốt của Vô Danh, vì vậy cũng cùng nhau thích ba người này.
Trương Hinh Tâm đã từ bỏ tính toán tiến vào giới giải trí, hiện tại ngược lại đánh bậy lại nổi lên, còn đưa tới không biết bao nhiêu công ty quản lý tìm cô ký hợp đồng, cô chân tay luống cuống, tìm anh trai mình thương lượng, anh trai cô thì nghĩ với tính cách đơn thuần của cô căn bản không thích hợp với giới giải trí, sau khi cả nhà họ Trương mở cuộc họp thận trọng suy xét, thương thảo, điều tra, bọn họ nhất trí quyết định sẽ để Trương Hinh Tâm vào cùng công ty với Vô Danh, như vậy thì Vô Danh cũng có thể chiếu cố cô đôi chút.
Hồ Dữu cũng nhận được không ít lời mời, đều là mời cô đi lên trên đài truyền hình ca hát biểu diễn, phí lên sân khấu không cao, nhưng so với đi làm công thì nhàn hơn nhiều, cũng nhẹ nhàng hơn.
Sau khi [Siêu cấp tân tiếng ca] kết thúc, An Bội Bội vẫn luôn chưa ký hợp đồng, không phải không có công ty nguyện ý mời cô, mà là có một số điều kiện quá mức hà khắc, cô không nghĩ sẽ chịu sự bắt ép kia.
Nhưng không có công ty, không có người đại diện chuyên nghiệp tìm cơ hội cho cô, cô cũng không có cơ hội biểu diễn, mà cô lại là một người thật sự thích ca hát, thích sân khấu, như vậy thì một thiên kim đại tiểu thư như cô mới có thể chạy tới giới giải trí chơi được.
Sau khi buổi biểu diễn chấm dứt, An Bội Bội và Trương Hinh Tâm đều ký hợp đồng với đĩa nhạc Hải Báo, hợp đồng còn tính là ưu tiên chán.
Hoàng Hiểu Tuyền cũng là một người tinh ranh, hắn biết An Bội Bội là một đại tiểu thư hào môn, không thiếu tiền, cho nên khi an bài hợp đồng tuy so không thể bằng Sở Triều Dương, nhưng cũng đủ rộng thùng thình, còn tính cách của Trương Hinh Tâm rõ ràng không thích hợp với giới giải trí, ký hợp đồng với cô cũng chỉ là hợp đồng cho người hơi nổi, công tác an bài cho cô cũng chỉ là một số công tác thích hợp.
Như vậy nên Hoàng Hiểu Tuyền lại càng thêm vội, việc đăng thông báo tuyển dụng người đại diện đáng tin cậy liền trở nên cấp bách, nhưng vẫn luôn không tìm thấy người thích hợp, hiện tại đều do một người đại diện vừa mới vào giới không bao lâu phụ trách.
Cổ Duệ Chính bởi vì phải làm album cho mình, ngoài trừ buổi đầu hắn tham gia trợ xướng thì hắn cũng chỉ tham gia thêm hai buổi cuối, vì tuyên truyền cho album của hắn.
Bài hát hắn biểu diễn trong buổi biểu diễn thứ bảy chính là bài hát chủ đạo trong album của hắn.
Ca khúc chủ đạo là do hắn tự viết, đây là một bài hát có ý vị châm chọc, mang theo một vài sự hác ám phản loạn kết hợp với phong cách rock and roll nhẹ nhàng, người xem toàn trường đều điên lên rồi, bài hát này cũng quá rực lửa, quá phù hợp khẩu vị người trẻ tuổi.
Vốn dĩ cho rằng tổng thể phong cách trong album lần này của Cổ đại tiên nhi chính là như vậy, không nghĩ tới bài