“A? Cô là ……” Thời điểm Sở Triều Dương đang cao hứng ôm tiểu Trừng Quang chụp ảnh chung, một cô gái trẻ tuổi chạy chậm đến bên người Sở Triều Dương, vẻ mặt không xác định.
Sở Triều Dương lấy từ trong túi ra một chiếc mũ có vành ngoài to rộng đội lên đầu tiểu Trừng Quang, lúc này kỹ năng diễn thuần thục của cô lập tức phát huy tác dụng, cô lập tức hiểu rõ mà nở nụ cười, “Sở Y Huyên?”
“Đúng đúng đúng, mới vừa rồi chợt thấy cô rất giống Sở Y Huyên.” Cô gái kia kinh hỉ mà nói: “Chẳng qua bây giờ chạy lại gần thì lại thấy không giống lắm.”
Trải qua lớp hóa trang dày dặn, bộ dáng hiện tại của Sở Triều Dương đã rất giống với khuôn mặt ở kiếp trước của cô, chỉ giống nguyên chủ Sở Y Huyên có sáu bảy phần.
Lúc cô chụp ảnh không nói câu nào thì còn thấy giống, hiện tại cô vừa cất lời đã thấy khác hoàn toàn, thần thái và khí chất của hai người không giống nhau.
“Cô không phải người đầu tiên nói như vậy đâu, rất rất nhiều người đều nói tôi lớn lên giống Sở Y Huyên.” Sở Triều Dương cao hứng hàn huyên với cô gái kia.
Cô gái kia cũng ngượng ngùng nở nụ cười: “Vừa mới lúc nãy, nhìn qua tôi còn cho rằng cô là Sở Y Huyên đấy.”
Sở Triều Dương nói: “Sở Y Huyên mới 23 tuổi, tôi thì đã 30 rồi, cô nói tôi giống cô ấy, đó là đang khen tôi trẻ ư.”
“Cô đã 30 rồi sao?” Cô gái kia kinh hô, “Hoàn toàn nhìn không ra!”
Sở Triều Dương càng cao hứng.
Cô gái kia cầm camera trong tay: “Tôi có thể chụp cho cô một tấm không?”
Lúc này Đỗ Cảnh Minh cầm camera đi tới, tiếp nhận tiểu Trừng Quang từ tay Sở Triều Dương ôm vào trong lòng ngực, vành nón to rộng chặt chẽ che chắn nửa thân hình tiểu Trừng Quang, hắn nói với Sở Triều Dương: “Dương Dương, chúng ta đi chụp ảnh chung với Vịt Donald thôi.”
Sở Triều Dương tiếc nuối mà vẫy vẫy tay với cô gái kia: “Vị nhà tôi tới, tôi phải đi rồi.”
Cô gái kia cũng vẫy vẫy tay với Sở Triều Dương, quay về lại chỗ bằng hữu của cô ấy.
Bằng hữu lập tức hỏi cô gái kia: “Là Sở Y Huyên sao?”
Cô gái kia lắc đầu: “Không phải, chỉ là lớn lên giống thôi.”
Cô ấy đã nhìn thấy kia rõ ràng là một nhà ba người rất ngọt ngào với nhau, lúc nãy khi bọn họ chụp ảnh, cô ấy đã thấy đứa bé kia lớn lên rất giống ba mẹ nó, tổng quan khuôn mặt thì giống mẹ, thần thái và đường nét riêng thì lại giống bố.
“Tôi nghĩ chắc không phải đâu, cô không thấy trên báo chí viết gì hay sao, Sở Y Huyên đâu phải một người như vậy, đến cả đứa nhỏ cũng đánh được đến mức đấy, đứa bé kia lại còn là con riêng, bây giờ cô ta đang làm tình nhân cho người ta, người như vậy thì có gì mà phải thích?” Bằng hữu cô ấy rõ ràng không phải là fans của Sở Y Huyên, thời điểm nói về Sở Y Huyên, thần sắc khuôn mặt lập tức toát lên sự chán ghét.
“Tôi không có thích Sở Y Huyên, tôi chỉ là cảm thấy cô ấy trông rất giống Sở Y Huyên mà thôi, còn tưởng rằng mình nhìn thấy minh tinh.” Hai cô ấy cứ thế tám chuyện với nhau rồi đi xa dần.
Mà người bị Sở Y Huyên gọi là "vị nhà tôi" rồi kéo cánh tay đi xa lại cảm thấy địa phương bị cô kéo có chút ngứa ngáy, cổ cảm giác ngứa ngáy này vẫn luôn lan tràn từ cánh tay đến tận trong lòng hắn.
Kỳ thật thì cô không vắt cánh tay qua cánh tay hắn, nhìn thì như cô đang kéo hắn chứ trên thực tế thì cô chỉ hơi hơi đặt tay lên cánh tay hắn, động tác như có như không nhiệt độ cơ thể, nhẹ nhàng cọ xát qua lớp áo sơmi đơn bạc của hắn.
Trên người cô không có xịt nước hoa, nhưng chắc là do buổi sáng trước khi ra cửa cô có gội sạch đầu, vì vậy trên tóc còn lưu lại một mùi hương nhàn nhạt.
Rất nhẹ nhàng, nếu không phải hai người cách nhau gần như vậy, hắn cũng không nhất định có thể ngửi được.
Đó là mùi hương riêng thuộc về cô.
Cô rất nhanh đã rút tay ra, mu bàn tay nhẹ nhàng sượt qua da thịt ở trên cánh tay hắn.
Sở Triều Dương chỉ cảm thấy thân thể hắn tựa hồ như vừa run lên một cái, cô dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, vươn đôi tay về phía hắn: “Vất vả anh rồi, đứa nhỏ vẫn là để tôi ôm đi.”
Đỗ Cảnh Minh cúi đầu, tầm mắt dừng ở trên cánh tay non mềm trắng nõn của cô.
Tay cô trắng nõn đẹp mắt, mười ngón thon dài, vừa trắng vừa hồng nhuận.
“Không cần, để tôi ôm cho.” Đỗ Cảnh Minh quay đầu nhìn đôi mắt của cô, hắn nói với tiểu Trừng Quang: “Tiểu Quang đã lớn rồi, để mẹ ôm sẽ mệt lắm, chú ôm có được không?”
Tiểu Trừng Quang không muốn mà phồng khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt đen nhánh mở to trông mong nhìn Sở Triều Dương, bé nhìn làm tâm cô đều nhũn ra như nước, cô duỗi tay nói: “Không sao đâu, đến đây với mẹ nào.”
Tiểu Trừng Quang nhìn nhìn dáng người mảnh khảnh của mẹ, lại nhìn nhìn Đỗ Cảnh Minh cao lớn cường tráng, tuy rằng không vui, nhưng bé vẫn không duỗi bàn tay ra để mẹ bế mà là tùy ý để lên người Đỗ Cảnh Minh.
Bế được một lúc, rời khỏi tầm mắt của mấy cô gái kia, tiểu gia hỏa liền giãy giụa từ trên người Đỗ Cảnh Minh, muốn hạ thấp xuống, bước chân ngắn nhỏ tự lực bươc đi.
Vì thế tiểu Trừng Quang đi ở giữa, Đỗ Cảnh Minh và Sở Triều Dương một trái một phải nắm tay bé.
Bé tuy rằng vẫn không thích nói chuyện nhưng đã dần dần có mấy hành động hoạt bát mà trẻ em tuổi này nên có, ví dụ như bé đang đi giữa hai người, cánh tay đột nhiên dùng sức, nhấc hai chân của mình lên giống như đang chơi đánh đu ở khu vui chơi.
Lần đầu tiên thằng bé làm như vậy, Sở Triều Dương còn bị dọa đến nhảy dựng, sợ cánh tay của bé non mềm, nếu làm như vậy sẽ làm cánh tay bị thương, vì thế một tay cô vẫn nắm tay bé, một cái khác thì lại chống ở nách bé.
Cô cơ hồ là phản xạ theo điều kiện, động tác phi thường nhanh.
Đỗ Cảnh Minh cũng lập tức phối hợp với cô, đem một tay khác chống ở nách bé, ngăn cản hành vi ‘chơi đánh đu’ của bé.
Tiểu Trừng Quang lại tựa hồ như cảm thấy trò chơi này rất thú vị, ngửa đầu lên cười khanh khách với Sở Triều Dương.
Đỗ Cảnh Minh và Sở Triều Dương tựa như cho muốn cho bé vui, cứ đi được vài bước lại nâng bé lên khoảng một mét, đi vài bước lại nâng bé lên một mét, trong miệng Sở Triều Dương còn phối hợp phát ra thanh âm vui sướng: “Oaa ~~~~~ bảo bảo bay lên cao quá ~~!”
Lúc này tiểu Trừng Quang sẽ đặc biệt vui vẻ, trong miệng liên tục phát ra tiếng cười khanh khách thanh thúy.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bé cao hứng cười ra tiếng nhiều như vậy.
Lúc sau chơi thám hiểm rừng rậm, những chú sư tư đã chạy qua rồi, tiểu Trừng Quang cũng đều không kịp xem, biểu tình khuôn mặt nhỏ càng ngày càng phong phú, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn mẹ, chỉ vào những con vật động vật hoang dã đó xong rồi đôi mắt mở to ra nhìn.
Sở Triều Dương liền ngồi xổm xuống, những con vật bé không hiểu cô sẽ nhu thanh tế ngữ giới thiệu giảng giải cho bé.
Đỗ Cảnh Minh thì đeo ba lô để đồ của ba người.
Ra tới khu du ngoạn này, ba lô đã ít đồ đi rất nhiều, một ít đồ ăn, hai lon nước, khăn giấy, ô dù linh tinh.
Hắn cũng không can thiệp vào hai người, mà là vẫn luôn ở bên cạnh nhìn đôi mẹ con này nói chuyện với nhau, chuyên tâm dùng camera trong tay chụp ảnh cho hai mẹ con.
Sở Triều Dương cũng có mang camera theo nhưng đại đa số thời điểm đều là cô chụp ảnh cho tiểu Trừng Quang, thỉnh thoảng cũng sẽ nhờ Đỗ Cảnh Minh chụp ảnh chung cho mẹ con bọn họ, ngẫu nhiên cô cảm thấy ngượng ngùng mới có thể chụp cho Đỗ Cảnh Minh một hai tấm còn lại đều là ảnh chụp hai mẹ con họ.
Bọn họ còn nhờ người qua đường giúp đỡ chụp một tấm ảnh chung có mặt cả ba người, Sở Triều Dương ôm tiểu Trừng Quang, Đỗ Cảnh Minh đứng ở vị trí bên trái, phía sau cô một chút.
Đây là tấm ảnh chụp chung duy nhất của ba người.
Đến lúc trở về, Sở Triều Dương mệt đến mức nằm liệt, cũng không muốn nhúc nhích,