Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 111


trước sau



Editor: Mel*Meow
Đỗ Cảnh Minh không cách nào hình dung tâm tình của mình vào giờ khắc này, có chút buồn cười, nhưng cái tên ‘ đại cặn bã ’ kia lại là em trai hắn.

Thôi được rồi, hắn vẫn là không phúc hậu mà nở một nụ cười vậy, từ trong lồng ngực phát ra từng trận tiếng cười sung sướng.

“Có phải anh cũng cảm thấy cái ý tưởng này rất tuyệt không?” Dưới ánh trăng, khuôn mặt cô đều là ý cười giảo hoạt.

Nói đến ca hát, cô liền vui sướng mà nhè nhẹ cất giọng, cùng với tiết tấu tứ chi, phát ra tiếng gõ ‘ lộc cộc ’ đệm giai điệu cho giọng hát, hắn chỉ nghe rõ được câu hát cuối cùng của cô: “Lục quang ở nơi nào?”
Hắn lại càng không thể nhịn được mà nở nụ cười.

“Anh cảm thấy thế nào?” Cô nghiêng đầu lười biếng nhìn hắn cười.

“Tôi cảm thấy cái ý tưởng này phi thường tốt.” Hắn dựng ngón tay cái về phía cô, “Trước tiên cầu chúc cho album mới của em thu được thành tích tốt.”
Cô kiêu ngạo ưỡn ngực: “Đương nhiên!”
Đỗ Cảnh Minh nhìn cô, ánh mắt mang theo sự ôn nhu vô tận mà chính hắn cũng không tự nhận thấy được, đến khi phát hiện cô cũng đang nhìn hắn, hắn bỗng nhiên rũ mi mắt xuống, thấp thấp mà nở nụ cười, nói: “Đã khuya, để tôi đưa em trở về?”
Sở Triều Dương lắc đầu, “Không được, cảm ơn, lát nữa tôi và Dương tỷ sẽ cùng nhau trở về.”
Tiểu Trừng Quang còn đang ở khách sạn chờ cô, 10 giờ, cô cần phải trở về.

Đỗ Cảnh Minh cầm áo khoác tây trang lên, đứng dậy nói: “Dương tỷ của em sẽ không trở về nhanh như vậy đâu, tôi đưa em về.”
“Tôi đây đi hỏi Dương tỷ một chút đã.” Cô gửi một tin nhắn qua cho Dương tỷ, đây là một nơi rất thích hợp cho việc kết giao nhân mạch, Dương tỷ cùng Hoàng Hiểu Tuyền quả nhiên không thể trở về nhanh như vậy.


Đỗ Cảnh Minh đưa cô đến dưới lầu khách sạn, vẫn chưa đi lên, trên người Sở Triều Dương còn đang mặc áo khoác tây trang của hắn, cô đang định cởi trả cho hắn, hắn liền ngăn cô lại: “Cứ mặc như vậy thôi, bên ngoài lạnh lắm, mau đi lên đi.”
Lúc này quả thật đang là giữa trời đông giá rét, bên ngoài xác thực rất lạnh, Sở Triều Dương cũng không lại khách khí với hắn nữa, phất phất tay nói: “Để mai tôi bảo trợ lý gửi qua cho anh.”
Đỗ Cảnh Minh đứng ở bên ngoài thang máy, phất tay: “Đi lên đi.”
Sở Triều Dương lui về phía sau hai bước, phất phất tay với hắn, sau đó vội cất bước đi vào thang máy.

Đỗ Cảnh Minh vẫn luôn nhìn theo cho đến khi bóng dáng cô biến mất hoàn toàn ở cửa thang máy, lại ngẩng đầu nhìn thang máy một tầng lại một tầng đi lên, phảng phất như chỉ cần làm như vậy là hắn đã có thể thấy được như bản thân mình đang ở cạnh cô.

Thang máy vừa mở ra, cô liền trông thấy Cổ Duệ Chính.

Cổ Duệ Chính dựa cả người lên trên tường, trong tay cầm một điếu thuộc lá.

Nhìn thấy cô đã lên đến nơi, hắn đem đầu mẩu thuốc lá ấn lên trên mảng nhựa cứng màu trắng ở trên nắp thùng rác rồi vứt mẩu thuốc lá kia vào trong, cặp mắt u buồn kia ngước lên nhìn cô.

“Đã trở lại?”
“Ách……” Tâm Sở Triều Dương nhảy dựng, chớp chớp mắt: “Anh như thế nào lại không ở trong phòng?”
Thang máy được thiết kế trong suốt, bốn mặt là kính, hắn cười cười nhìn thoáng qua phía dưới, “Đang đợi em.”
Sở Triều Dương đi thẳng về hướng phòng mình: “Có việc?”
Cổ Duệ Chính vụt một cái đã bắt được cổ tay cô, tâm Sở Triều Dương đột nhiên nhảy dựng, một cổ mùi thuốc lá nhàn nhạt quanh quẩn lại đây.

Sở Triều Dương theo phản xạ có điều kiện lui về phía sau, cổ tay lại bị hắn gắt gao giữ lại.

Hắn đang nhìn ống tay áo màu đen trên cổ tay của cô, thứ đang khoác trên người cô chính là một kiện âu phục màu đen kiểu nam.

Sở Triều Dương tránh tránh: “A Chính, anh có cái gì cứ từ từ rồi nói, trước buông tay tôi ra được không?”
Cúc áo âu phục còn chưa được cài lại, lộ ra phần xương quai xanh tuyết trắng tinh xảo cùng phần thịt trên ngực nõn nà hấp dẫn.

Theo sự giãy giụa đến từ cổ tay, bàn tay cô cũng dần dần lộ ra dưới ống tay áo, ngón tay tinh tế lạnh lẽo, mà lòng bàn tay hắn nóng rực như lửa.

Sở Triều Dương bị hắn nhìn đến có chút hoảng hốt khó hiểu, ngón tay khô ráo cực nóng của hắn lại chậm rãi bắt được ngón tay mảnh khảnh lạnh băng của cô.

“A Chính?” Mày cô hơi chau, rụt rụt tay về sau, lại lắc lắc, rốt cuộc cũng ném được tay hắn ra, đem đôi tay mình giấu ra sau lưng, “Anh có việc liền nói.”
Cổ Duệ Chính lại nhìn đôi tay bị cô hất văng ra kia, ngón tay giật giật, thu trở về, cực nhỏ mà lắc lắc đầu: “Không có việc gì.”
Sở Triều Dương cảm thấy có điểm thất vọng không nói nên lời, lại nhẹ nhàng thở ra, hỏi một câu: “Thật sự không có việc gì?”
“Không có việc gì, em trở về đi, Tiểu Quang đang đợi em.” Tay hắn buông xuống để ở vị trí cạnh bên ống quần.

“Ừm” Cô bước đi được hai bước, lại quay đầu lại nhìn hắn, “Tôi đi thật đấy?”
Hắn vẫn đứng im ở vị trí đó như cũ, dựa nửa người lên trên tường, ánh mắt u buồn chăm chú nhìn cô.

Sở Triều Dương bị hắn nhìn đến hoảng loạn không thôi, vội vàng mở cửa phòng mình, tiến vào bên trong.


Trần Đan Ni đang ở trong phòng bồi tiểu Trừng Quang chờ cô trở lại, nghe được tiếng mở cửa phòng, hai người liền đồng loạt đưa mắt nhìn về phía cô.

Tiểu Trừng Quang sớm đã rất mệt mỏi, thấy cô trở về, vội vàng nhào người về phía cô, Sở Triều Dương ôm cậu lên, đặt cậu ở trên lưng vỗ vỗ, tiểu gia hỏa liền ngủ luôn rồi.

Cô nhẹ nhàng đặt cậu lên trên giường, đắp chăn lên, xoay người nhìn về phía Trần Đan Ni, nhỏ giọng mà dùng khẩu hình miệng nói: “Cảm ơn! Vất vả chị rồi!”
Trần Đan Ni lắc đầu, tỏ vẻ không cần cảm tạ, hỏi cô: “Sớm như vậy đã trở lại?”
Mấy bữa yến hội chúc mừng kiểu này, không đến 12 giờ đều sẽ không kết thúc, có một số bữa tiệc còn chơi đến tận hai ba giờ đêm, nếu chơi muộn hơn nữa còn không thể thiếu mấy tiết mục nghiêm cấm trẻ con kia.

.

Truyện Hệ Thống
Sở Triều Dương cởi tây trang áo khoác trên người ra, túm nắm tóc lại, búi lên đỉnh đầu “Sớm sao? Không phải em đã nói từ trước là tầm này em sẽ trở về à?”
Trần Đan Ni đưa mắt nhìn áo khoác tây trang cô vừa cởi ra, trêu chọc mà chớp chớp mắt nhìn về phía cô “Có người đưa em trở về?”
Sở Triều Dương mạc danh lại nghĩ đến Cổ Duệ Chính vừa rồi đứng ở bên ngoài hành lang túm lấy tay cô, trong lòng nhảy dựng, làm bộ không thèm để ý gật đầu: “Ừm, Dương tỷ và Hiểu Tuyền hiện tại đều không thể trở về, em về trước.”
“Đan Ni, chị giúp em trông Tiểu Quang với, em đi tắm rửa một cái.”
Trần Đan Ni ra thủ thế OK với cô.

Sở Triều Dương

đứng ở trước gương, nhìn người trong gương, trong đầu liên tục xuất hiện bộ dáng vừa rồi của Cổ Duệ Chính, trong lòng phiền loạn cực kỳ.

Cô bật vòi nước phía dưới lên, trong đầu hỗn loạn một mảnh.

Cô không biết, nếu mới vừa rồi Cổ Duệ Chính thổ lộ với cô cô nên làm như thế nào cho phải, theo bản năng cô liền muốn chạy trốn.

Ngày hôm sau cô không chờ Cổ Duệ Chính nữa, liền lập tức đi cùng đám người Dương tỷ, rời khỏi Mỹ trước.

Dọc theo đường đi cô đều trầm mặc, cô mang kính râm đen, đeo khẩu trang kín mít, lại khoác áo khoác ngoài màu đen, chung quanh là bảo tiêu và trợ lý ai ai cũng một cây đen, biểu tình đông lạnh, bước đi như bay, khí tràng thập phần cường đại.

Dương tỷ không biết cô đã xảy ra chuyện gì, còn hỏi cô: “Làm sao tự dưng lại vội vã về nước như vậy? Có thể ở lại thêm hai ba ngày nữa mà.”
“Ăn tết, về nhà.” Sở Triều Dương nói: “Em nhớ nhà.”
Nhưng đến khi tới bên ngoài sân bay, cô lập tức cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.

Truyền thông vẫn luôn chờ ở sân bay, ngày ngày canh gác ngày ngày canh gác, rốt cuộc cũng có một ngày chờ được Vô Danh, chỉ trong nháy mắt, không biết ai hô một tiếng: “Vô Danh!”
Vô Danh giật mình một chút, ngay lập tức liền bị vây quanh.

Sân bay New York nơi nơi đều có truyền thông, có gương mặt Châu Á, cũng có gương mặt Châu Âu, ngoài ra còn có rất nhiều rất nhiều fans.

Sở Triều Dương không có cách nào, đành phải nhờ Trần Đan Ni giúp cô đưa tiểu Trừng Quang lên máy bay trước, cô và bảo tiêu đi về hướng khác, hai bên tách ra hành động, cô vừa đến sân bay đã bị người người vây quanh, tiếng thét nhiệt tình chói tai cùng các loại hò hét vang vọng khắp nơi.

Bọn họ điên cuồng kêu tên cô: “Vô Danh! Vô Danh tôi yêu cô!”
“Vô Danh chị đẹp quá đi thôi, em phải sinh khỉ con cho chị!”

“Vô Danh! Vô Danh!”
“George, bên kia phát sinh chuyện gì vậy?” Một thanh niên đang ngồi nghỉ ngơi ở khu người nước ngoài nhìn thấy bên ngoài ai ai cũng cầm di động chĩa về một phía, âm thanh hò hét chói tai vang vọng khắp nơi, vì thế hắn không khỏi tò mò mà hỏi bằng hữu bên người.

Bởi vì rất nhiều người đều là fans người Hoa, hắn cũng không thể nghe hiểu các cô đang gọi cái gì.

Bằng hữu bên người hắn nghiêm túc nghe một lúc, “Hình như là minh tinh? Minh tinh đến từ Châu Á?” Hắn nhún vai: “Ai biết được? Dù sao thì chúng ta cũng sẽ không cảm thấy hứng thú.”
Người tên George kia và bạn của hắn quả nhiên trông chẳng hứng thú tẹo nào.

Nhưng tiếng gọi ầm ĩ bên kia thật sự quá nhiệt liệt, làm rất nhiều người nước ngoài quanh đây đều ghé mắt qua nhìn, thậm chí còn có không ít người nước ngoài sau khi nghe được tiếng la cũng vội vàng xách túi đồ trong tay chạy qua bên kia hóng hớt.

Mấy cô gái ngồi đối diện hắn cũng vậy, cũng chạy theo đám người kia ra ngoài xem, hắn vội vàng hỏi thăm tình hình:“Hey, đó là ai vậy? Vì sao có nhiều người chạy qua đó thế?”
Cô gái kia lập tức trả lời: “Anh không nghe thấy tiếng la của bọn họ sao? Là ‘ Vô Danh ’!” Cô dùng tiếng Trung không chuẩn nói hai chữ ‘ Vô Danh ’, “Lần này cô ấy nhận được huy chương Giải thưởng Grammy đấy, Bài hát của năm [Single Ladies].” Cô vặn vẹo thân thể, trông có vẻ cực kỳ phiêu mà cất tiếng hát theo tiết tấu: “All the single ladies! All the single ladies!”
George lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, cũng lập tức hát theo: “All the single ladies! All the single ladies!” Hắn trông vô cùng hưng phấn mà nói với cô gái kia: “Tôi nghe qua ca khúc của cô ấy rồi, quá tuyệt vời, mẹ tôi phi thường thích nghe cô ấy hát!”
Hắn đặt túi đồ cầm tay của mình vào trong lồng ngực người bằng hữu ở bên cạnh: “Halen, cậu giúp tôi giữ hành lý đi, tôi muốn đi xin chữ ký!”
Cất bước liền chạy.

Halen vội vàng đuổi theo, ném túi cầm tay lại cho hắn: “Tôi cũng muốn được ký tên, Emily là fans của cô ấy, nếu tôi có chữ ký của cô ấy, Emily nhất định là sẽ rất cao hứng!”
Sở Triều Dương đã ký tên đến mỏi cả tay mà vẫn chưa thoát được khỏi vòng vây, cô một bước cũng khó đi, chân như lún vào trong đầm lầy.

Mà các fan lúc này đều đang kích động đến điên rồi, rất nhiều người trong số bọn họ đều đã từng nhìn thấy khuôn mặt thật của Vô Danh ở bên dưới lớp mặt nạ vào hôm diễn ra lễ trao giải Grammy, nhưng lúc này ở sân bay được tận mắt nhìn thấy, bọn họ vẫn như cũ bị sự xinh đẹp và trẻ trung của cô làm cho chấn kinh.

Có một số người đã từng là fans nhan sắc của Sở Y Huyên, hiện tại càng là trở thành fans cuồng nhiệt của cô, không ngừng chen về phía cô, Sở Triều Dương sợ tới mức liên tục lui về phía sau.

May mà bảo tiêu vẫn đều đang ở bên người, bằng không cô thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.

Bảo tiêu và Dương Vân Lam vẫn luôn lớn tiếng kêu: “Nhường một chút, Vô Danh còn muốn lên máy báy, làm ơn nhường một chút!”
Nhưng những fans đó căn bản đều nghe không vào, liên tục kêu gào tên cô, ai ai cũng giơ điện thoại hoặc máy ảnh lên, có người đưa hoa lại đây, có người đưa các loại hộp quà lại đây, thậm chí có người không cách nào đưa đồ được cho Sở Triều Dương cư nhiên còn nghĩ ra cách ném đồ vào bên trong.

Sở Triều Dương bị mấy người ném đồ vào đây hù muốn chết, có một số cái nện trúng vào đầu cũng rất đau, Dương Vân Lam vẫn luôn ở phía trước cao giọng kêu: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người, xin nhường một chút, chúng tôi sẽ trễ chuyến bay mất!”
Lúc này phía trước bỗng nhiên có một nam thanh niên trẻ tuổi chợt cao giọng gào lên một tiếng: “Sở Y Huyên! Anh yêu em!”
Sau đó đột nhiên hung hăng nhào về phía Sở Triều Dương!
--- Hãy ấn sao để ủng hộ bảo bảo nha:33 ---
_4/8/21_.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện