Căn phòng bên trong đột nhiên sáng lên, theo một tiếng lạch cạch giòn tan, bóng đèn bên ngoài này cũng được bật lên, phút chốc liền sáng như ban ngày.
Cổ Duệ Chính cầm một chiếc khăn lông màu xám đi ra, hắn mang điệu bộ lười biếng cầm khăn lông lên xoa xoa tóc.
Nhận thấy được ánh mắt của Sở Triều Dương, hắn vẫn tiếp tục xoa tóc như cũ rồi đi đến chỗ ghế dựa, cầm chiếc quần dài vắt trêи ghế lên, mặc vào một cách ung dung.
Sở Triều Dương nhẹ nhàng thở ra, lúc này cô mới có bắt đầu đánh giá người thanh niên lười biếng này.
Hắn rất cao, dáng người cũng cực kì thon gầy, bên trong chiếc áo sơ mi trắng mà hắn đang mặc phi thường trống rỗng, giống y như là một chiếc áo được treo trêи một cây gậy trúc.
Sắc mặt hắn tái nhợt, mái tóc hỗn độn che khuất gần phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt yên lặng, u buồn, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng bạc tình và cái cằm tinh xảo kia.
Không biết có phải là do mái tóc của hắn quá dài hay không mà khuôn mặt của hắn nhìn đặc biệt nhỏ, đôi bàn tay thì lại rất to.
Cũng không biết có phải là do hắn vừa tắm xong hay không, trêи tóc hắn còn có một vài giọt nước nhỏ xuống, những giọt nước đó lăn vào bên trong áo sơ mi, lại theo xương quai xanh mà đi xuống. Khiến cho cô thấy có một loại cảm giác dụ hoặc không nói nên lời.
Trong tay hắn vẫn còn cầm chiếc khăn lông xám tùy ý xoa xoa tóc, chiếc áo sơ mi màu trắng nửa trong suốt làm lộ ra vòng eo hơi cong cực phẩm kia.
Hắn cầm một điếu thuốc từ trêи bàn lên, tay kia lại đem mái tóc lòa xòa hỗn độn kia vén ra sau đầu, khiến cả khuôn mặt của hắn đều lộ ra.
Quả nhiên là hắn có một khuôn mặt nhỏ, bàn tay to, âm nhu, tinh xảo lại có vẻ tái nhợt.
Hắn ngồi lên trêи ghế, châm điếu thuốc, mày nhăn lại rồi nói với một biểu tình không mấy vui vẻ : “Cô là ai ?”
Sở Triều Dương vội vàng tháo kính râm và khẩu trang ra rồi lễ phép vươn tay về phía trước, cười : “Chào Cổ tiên sinh, tôi là Sở Triều Dương, Dương tỷ, Dương Vân Lam giới thiệu tôi qua đây, hôm qua tôi còn gửi cho ngài một đoạn video, không biết ngài có còn nhớ rõ không ?”
Cổ Duệ Chính nhàn nhạt mà liếc qua cô, làm lơ bàn tay cô đang vươn ra, hắn đứng dậy, bước chân đi ra ngoài.
Sở Triều Dương cũng không xấu hổ, cô chỉ yên lặng thu hồi tay lại, kiếp trước khi cô mới bước chân vào giới giải trí cũng đã bị bỏ qua như vậy không biết bao nhiêu lần, sớm đã thành thói quen.
Cổ Duệ Chính cầm đĩa nhạc phát lên một ca khúc, vậy mà lại là nhạc đệm của bài hát [ Nhân gian ] hôm qua cô gửi cho hắn, hắn cư nhiên dùng thời gian một buổi tối, dùng máy tính và một vài loại nhạc cụ khác phối hợp để tạo viết nên một bản nhạc hoàn chỉnh, sau đó hắn bắt đầu chọn giai điệu, tiết tấu cho bài hát. Đoạn đầu êm dịu, đoạn sau cao trào. Về cơ bản, bài hát này đã được hắn chế tác xong.
Sau khi phát xong đoạn đầu, hắn nấu mì gói rồi vùi đầu vào ăn.
Kiếp trước Sở Triều Dương đã nghe qua thành phẩm hay hơn của bài hát này, cho nên đối với phần chế tác sơ sài vậy cô có chút kiến nghị, cô ở bên cạnh nói ra một số vấn đề muốn giải quyết, Cổ Duệ Chính lại ngồi bên cạnh vùi đầu vào ăn, không biết hắn có nghe lọt vào tai được một cái gì hay không.
Nói thật ra, ấn tượng đầu tiên của Sở Triều Dương với người này là cực kém.
Kiếp trước, trong giới giải trí, cô thấy có rất nhiều người sử dụng thuốc phiện, có người là do áp lực cuộc sống và căng thẳng quá mức nên chủ động tìm tới, còn có người thì thấy người ta dùng nên cũng muốn sử dụng theo, loại người này phần lớn đều nhìn giống như Cổ Duệ Chính lúc này, cơ thể gầy guộc, làn da tái nhợt, tâm trạng luôn mệt mỏi, buồn bã, ỉu xìu.
Đối với những loại người này, cô đều tránh xa, không muốn tiếp xúc.
Những người xuất thân từ cô nhi viện hầu như đều có tâm lí đề phòng rất lớn, cô cũng như vậy, không bao giờ ăn đồ ăn vặt ở bên ngoài, không uống đồ uống mà người khác đưa cho, mọi thứ đều tự mình mang theo bên người.
Với những người như Cổ Duệ Chính, dù hắn có sử dụng thuốc phiện hay không thì cô cũng theo bản năng muốn tránh xa.
Đoạn thời gian tiếp theo là quá trình hai người điều chỉnh lại phần chế tác âm nhạc.
Tuy hắn không tỏ vẻ gì với những kiến nghị của Sở Triều Dương, nhưng hắn vẫn để ở trong lòng, lúc sau hắn đã dùng máy tính để điều chỉnh lại mọi thứ theo ý của cô, hai người mất khoảng gần một ngày mới tạo ra được một bản biên khúc khiến cả hai đều vừa lòng.
Nhưng mà mọi việc vẫn chưa hoàn toàn xong xuôi, Cổ Duệ Chính đối với việc soi mói âm nhạc có yêu cầu cực kỳ cao, thái độ của hắn khi làm việc cũng thập phần nghiêm túc.
Trước mắt, hai người chỉ dùng máy tính để chế tạo ra nhạc đệm đơn giản, nên chỉ có thể coi là bản biên khúc qua Internet, mà bản biên khúc qua Internet nghe có vẻ chói tai hơn nhiều so với bản phát hành, lực đánh của các loại nhạc cụ cơ hồ đều giống nhau, phi thường cứng nhắc.
Người thường đương nhiên không thể nghe ra điểm khác nhau giữa hai bản biên khúc này nhưng mà Sở Triều Dương và Cổ Duệ Chính đều là dân chuyên nghiệp, nên nghe vào tai quả thật có chút khó chịu, cứ như một người thường xuyên ăn ở các nhà hàng sang trọng, đắt đỏ đột nhiên lại đi ăn các món ăn vỉa hè nên khó có thể nuốt trôi.
Nhưng nhạc đệm của bản phát hành yêu cầu thu âm thanh tự nhiên từ ngoài đời thực, có nghĩa là phải mời các nhạc sĩ đến tận hiện trường thu âm, vừa tiêu tốn nhiều tiền bạc, công sức, lại còn tốn rất nhiều thời gian. Hơn nữa, cô không chỉ muốn cải biên một bài hát mà là rất nhiều bài, giả sử mỗi bài cải biên xong phải mất khoảng hai vạn thì năm bài đã là mười vạn* rồi, bây giờ Sở Triều Dương căn bản không có đủ tiền để mà thu được bản phát hành kia.
*10 vạn = 330 triệu VNĐ
Giá cả của nhạc đệm bài biên khúc hầu như đều là dựa vào năng lực cá nhân của người chế tác mà định giá, kiếp trước, phần nhạc đệm cho bản biên khúc qua Internet mà cô thấy cũng chỉ khoảng mấy trăm đến hơn một ngàn đồng là cùng, nhưng nhạc đệm bản biên khúc của Cổ Duệ Chính chế tác, tuy cũng chỉ là bản biên khúc qua Internet nhưng đây tuyệt đối là bản chế tác đỉnh nhất mà cô từng gặp,nếu không phải là người chuyên nghiệp căn bản không thể nhận ra được sự khác nhau trong đó.
Mấy buổi sáng