“Rất êm tai, phi thường xuất sắc !” Ba vị giám khảo đều đồng loạt đứng lên vỗ tay”
“Tôi vừa cùng Tô Quân lão sư và Khương Nghiên lão sư thảo luận, bài hát này chúng tôi đều chưa từng nghe qua lần nào, vậy xin hỏi tác phẩm này là của cô sao ?”
“Bài hát này còn chưa phát hành.” Sở Triều Dương cười nói : “Tôi chỉ là người biểu diễn mà thôi.”
“Phần biểu diễn vừa rồi quả thật quá xuất sắc, Very very good !” Khương Nghiên giơ ngón cái với Sở Triều Dương : “Nếu bài hát này mà phát hành, tôi nhất định sẽ mua !”
Giám khảo Tô Quân cũng cầm lấy microphone : ” Tôi cũng rất chờ mong.”
Sở Triều Dương chung quy vẫn không đem tác phẩm của người khác biến thành của riêng mình, chỉ nói mình là người biểu diễn, nói đến đây nhóm tác giả đều hiểu rõ, bài hát này khẳng định là đã có sắp xếp riêng.
Làm một ca sĩ, quan trọng nhất vẫn là khả năng biểu diễn trêи sân khấu.
Đương nhiên, bài hát hay lại càng quan trọng, còn những ca khúc kinh điển thì chỉ có thể khả ngộ bất khả cầu* rồi.
*Khả ngộ bất khả cầu : Có thể gặp được nhưng không thể cầu được.
**
“Hàn Yên !” Lư Tuệ dắt xe đạp chạy chậm đuổi theo sau bạn cùng bàn : “Hôm nay có thi đấu [Siêu cấp tân tiếng ca], hay là cậu đến nhà tớ đi, xem xong chúng ta lại cùng nhau làm bài thi.
“Không được, bài thi của tớ còn chưa làm xong.” Hàn Yên cắn môi do dự một chút, lắc lắc đầu.
Cứ đến cuối tuần, em trai cô đều sẽ ngồi ở phòng khách xem [Siêu cấp tân tiếng ca], hơn nữa hơn mười năm sau, chương trình này còn hot đến mức xuất hiện trong sách giáo khoa kia kìa, cho nên cho dù Hàn Yên có một lòng nhào vào học tập thì cũng đã nghe qua chương trình thi đấu này rồi.
Cô cũng muốn xem đấy chứ, nhưng cô lại càng muốn một lòng tập trung cho việc học, nỗ lực thi vào một trường đại học tốt, cô chỉ hy vọng bản thân có thể trưởng thành sớm một chút, cũng như có thể sớm thoát khỏi cái gia đình này.
“Aiii.. Ngày nào cậu cũng cắm đầu vào làm bài thi như vậy, sớm hay muộn cũng thành tiểu thư ngốc nghếch không hiểu sự đời.” Lú Tuệ bất đắc dĩ mà nói.
Hàn Yên năm nay mười chín tuổi, là con gái lớn trong nhà, từ nhỏ cô đã bị đưa đến nhà bà ngoại ở, mãi đến năm chín tuổi mới được đón về nhà.
Bà ngoại đối với cô rất tốt, nhưng mợ lại không rảnh rỗi, nguyện ý nuôi thêm một đứa cháu, nên luôn ý ý tứ tứ, bản thân cô từ đây đã mẫn cảm, luôn sống với suy nghĩ ăn nhờ ở đậu ở đây mà lớn lên, sau khi trở về gia đình của mình, cô lại có cảm giác như mình chỉ là người ngoài, hoàn toàn không thể nào hòa nhập được với gia đình này được.
Lúc bị đưa về gia đình của mình thì cô đã chín tuổi rồi, gia đình lại lười xử lí thủ tục nên tên của cô còn chưa có trong sổ hộ khẩu, bà nội Hàn cũng vì vậy mà luôn sai sử cô như người hầu,phân phó cô làm tất cả các loại việc nhà, quan hệ của cô cùng cha mẹ cũng khá xa lạ, gần như còn chẳng có cảm giác gì.
Hiện tại cô đang học năm ba cao trung, đại đa số thời gian cô đều ở trọ tại trường, bởi vì cô tình nguyện sống cuộc sống chật chội vất vả ở trường cũng không muốn bước chân về nhà.
Vốn dĩ ở nhà bà ngoại, cô chính là người ăn nhờ ở đậu, nhưng sau khi bị đón về nhà mình, cô lại càng giống ăn nhờ ở đậu hơn.
Cô sợ hãi nhất là cảm giác mình bị coi như là một con ăn nhờ ở đậu tại nhà của người ta.
Thời điểm về đến nhà, bà nội Hàn và em trai Hàn đang ngồi trêи sô pha ở phòng khách xem TV, đúng là chương chương trình Lư Tuệ đã nói qua [Siêu cấp tân tiếng ca], đối với việc cô trở về nhà, bà nội Hàn và em trai Hàn chẳng có phản ứng gì cả, nhưng thật ra khi cô vừa đặt chân vào phòng, bà nội Hàn lập tức hô một câu : “Hàn Yên, đem bát đũa trong phòng bếp rửa sạch sẽ đi.”
Hàn Yên lên tiếng, đem cặp sách cất trong phòng rồi đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, các loại bát đĩa dơ dáy vứt lung tung ở trong bồn nước, chảo mỡ tùy tiện để trêи bếp, đầu máy hút bụi cũng bị khói dầu làm cho đen kịt một mảnh.
Cô biết, đây là bà nội Hàn chẳng lau bao giờ, chỉ chờ cuối tuần cô trở về nhà rồi sai sử cô đi quét tước.
Lúc rửa chén, liền nghe được em trai Hàn ở phòng khách kêu gào : “Hùng Viện Viện ra rồi kìa, bà nội, mau đem điện thoại cho cháu, cháu còn bình chọn cho Hùng Viện Viện nữa a !”
Hàn tiểu đệ nhỏ hơn Hàn Yên hai tuổi, hiện đang học năm nhất cao trung.
Thời điểm cô ra ngoài đổ rác có liếc mắt nhìn qua TV, nữ sinh tên Hùng Viện Viện kia lớn lên thập phần đáng yêu. Thời điểm cô đổ rác trở về, hình ảnh trêи TV đã đổi qua thành một nữ sinh mang mặt nạ hát, cô chỉ nhìn thoáng qua, nhưng bà nội Hàn liền ghét bỏ nhíu mày : ” Đổ mỗi xô rác thôi cũng có thể đổ mất nửa ngày, dọn phòng bếp xong thì đi quét nhà đi chứ, đã quét chưa mà đã đổ rác ? Còn nữa, mắt là để đi nấu cơm kìa, liếc liếc cái gì không biết ?”
Em trai Hàn không kiên nhẫn nói : “Cháu còn đang xem TV đấy, bà có thể nói nhỏ chút không ?”
“Đều là bà nội không tốt, chúng ta tiếp tục xem TV nào.” Bà nội Hàn lộ ra một nụ cười từ ái.
Hàn Yên đi vào phòng bếp, dựa vào trêи cửa, thẫn thờ nhìn khoảng không bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng ca linh hoạt kỳ ảo, làm say động lòng người.
**
Mẹ Sở và Tiểu Trừng Quang cũng đang ở nhà canh giữ ở trước TV đấy.
Sở Triều Dương được rất nhiều người ủng hộ, mẹ Sở cũng vừa xem TV vừa bầu phiếu cho con gái nhà bà, bà xem rất là vui vẻ nha, ai da xem thi đấu quá kϊƈɦ động rồi, những tiểu cô nương kia hát đâu có êm tai đâu, tốt nhất vẫn nên nghe Dương Dương nhà mình a.
Dương Dương nhà bà giống bà, đều sở hữu một bộ giọng nói tuyệt vời.
Mỗi lần chiếu