Chủ yếu do Sở Triều Dương biết cách lắng nghe người khác, cô nghe rất chuyên chú.
Sau khi cô hướng vị tuyển thủ này hỏi thăm về các loại dụng cụ đồ chơi cho trẻ em xong thì cô liền tìm một hiệu sách phụ cận rồi ghé vào đó mua luôn cho Tiểu Trừng Quang.
Tuy rằng từ nhỏ cô đã chăm sóc cho các đệ muội trong cô nhi viện nhưng cô vẫn chưa thực sự nuôi một đứa bé bao giờ, mà trẻ em ở trong cô nhi viện đều là được người ta ủng hộ kinh phí nuôi dưỡng, người ngoài ủng hộ cái gì, bọn họ liền lấy cái đấy, nên cô căn bản chưa từng nghe qua cái gì gọi là truyện tranh cả.
Đã là một người mẹ, cô muốn chu cấp cho con trai mình những gì tốt nhất có thể, tuy cậu không phải do đích thân cô sinh ra, nhưng dù sao bây giờ cô cũng đã là mẹ của cậu rồi, nên cô mới ghé qua hiệu sách mua một chồng truyện tranh cho trẻ em*, sau đó lại ghé qua tiệm bánh kem mua một ít bánh quy để về nhà nhấm nháp với Tiểu Trừng Quang.Hiện tại cô đã tháo mặt nạ xuống, nhưng cô lại đeo khẩu trang và kính râm, cả người lại lãnh khốc, nên hoàn toàn không có ai nhận ra cô là Sở Y Huyên , cũng không có ai nhận ra cô là tuyển thủ số 9 của [Siêu cấp tân tiếng ca] Vô Danh cả.
Lúc sau cô lại đi siêu thị mua thêm một đống đồ dùng sinh hoạt cho Tiểu Trừng Quang nữa.
Cô chính là điển hình của kiểu người không bao giờ mặc cả khi mua hàng, đã vậy mua đồ cũng không tiếc tiền, chỉ thích đi mua suốt ngày.
Kiếp trước chính là như này, sau khi kiếm được tiền, cô liền thích mua mua mua, vì lấy lòng bọn nhỏ trong cô nhi viện mà mua cho bọn nó quần áo mới, giày mới, cặp sách mới, rồi mua quần áo giày dép mùa đông tặng riêng cho viện trưởng nữa, cô cũng thường xuyên mua cho cô con gái của bạn thân* khóa vàng, vòng cổ, lắc tay, quần áo giày dép khác nhau, khi ra nước ngoài thì cô lại mua đồ trang điểm mỹ phẩm ngoại quốc các kiểu về cho bạn thân, đến tết nhất thì tặng lễ lạc, phát bao lì xì cho mọi người.
*Đứa bé này được nhắc đến trong mấy chương đầu đầu đấy, mọi người còn nhớ không nhỉ ?
Nếu như vậy thì cô cũng coi như là có người nhà rồi.
Cô chỉ thích tiêu tiêu tiêu, tiêu rất hào phóng, tiêu cứ như đó không phải là số tiền cô phải cực cực khổ khổ kiếm ra vậy, chính xác là kiểu tiêu tiền như nước luôn ấy.
Nhưng người khác lại không biết, thời điểm cô tặng lễ vật cho người khác, trong lòng cô cũng hy vọng bọn họ có thể nhớ rõ cô, hy vọng đến tết nhất bọn họ cũng sẽ tặng lễ lạc lại cho cô, hy vọng lúc đó các đệ muội trong cô nhi viện có thể vì vâyh mà nói với cô một câu : “Chị Dương Dương, chúng em rất nhớ chị.”
Nhưng cô cũng không nói ra, tâm tình buồn bã gì đó đều giấu hết ở trong lòng.
Chính cô cũng rất rõ ràng, cô có bao nhiêu thiếu thốn tình yêu, có bao nhiêu khát vọng ấm áp, khát vọng được người khác yêu thương.
Cô muốn làm một minh tinh, đơn giản là vì cô muốn được người khác nhớ tới, cô không muốn mọi người sẽ quên đi mình.
Hiện tại khi đi đến thế giới này, toàn bộ tình cảm của cô đều dời đến trêи người Tiểu Trừng Quang, các loại mua mua mua, nhìn thấy cái gì cũng đều nghĩ mua cho Tiểu Trừng Quang.
Nếu nói Tiểu Trừng Quang yêu cầu cô mua thì còn không bằng nói cô yêu cầu mua cho Tiểu Trừng Quang.
Nếu không có cậu, chắc ở thế giới này cô cũng sẽ giống như cô hồn dã quỷ, lết một mình nơi này nơi kia, không muốn về nhà.
Nhưng khi nghĩ đến cậu, nôi tâm trống rỗng của cô ngay lập tức được lấp đầy, gấp không chờ nổi muốn về đến nhà.
Động tĩnh mở cửa nhà vang lên, mẹ Sở vội vàng ra đón, mặt đầy nôn nóng : “Dương Dương, con đã về, lúc con không ở nhà, Tiểu Quang vẫn luôn ngồi chỗ này, không ăn không uống gì cả, chỉ ngồi nhìn cửa lớn chờ con về, con nói xem tại sao thằng bé này lại ngoan cố như vậy chứ, hưởng y nguyên tính tình hồi bé của mẹ nó.” Mặt bà đầy bất đắc dĩ nói.
“Bảo bối làm sao vậy ?” Sở Triều Dương vội vàng bỏ đồ vật trong tay ra rồi đi qua bế Tiểu Trừng Quang, “Làm sao lại không ăn cái gì thế ? Bụng nhỏ có đói không ?” Cô sờ sờ bụng nhỏ của cậu, quả nhiên là xẹp lép, hơi hơi sinh khí mà nói : “Bảo bối không ngoan là mẹ sẽ giận đó. Sao lại không chịu ăn cái gì ? Bụng nhỏ của con mà đói là mẹ sẽ đau lòng nha ~~”
Cô vạn phần đau lòng vuốt bụng Tiểu Trừng Quang, đem cậu đặt ở trêи người rồi xoay cậu để đối diện mình, vẻ mặt đầy nghiêm túc nói với cậu : “Về sau không được như vậy nữa biết chưa ? Bảo bảo của chúng ta là một đứa bé ngoan, đứa bé ngoan thì phải ngoan ngoãn ăn cơm sau này mới cao lên được, nếu không là sau này sẽ biến thành chú lùn đó, mẹ chỉ muốn bảo bảo của chúng ta sau này trở thành đại soái ca đỉnh thiên lập địa thôi, được không ?”
Cô nói chuyện nhu thanh tế ngữ*, cho dù là giáo huấn, cũng là nhỏ giọng giảng đạo lý cho cậu mà không phải răn dạy.
*Nhu thanh tế ngữ : Sử dụng từ ngữ tinh tế, âm thanh nhẹ nhàng.
Lúc này mẹ Sở đã bưng một chén cháo đầy đủ thịt nạc rau dưa ra tới, Sở Triều Dương duỗi tay tiếp nhận, cô múc một muỗng đưa tới bên miệng Tiểu Trừng Quang, đôi mắt to tròn của Tiểu Trừng Quang không chớp không nháy nhìn