Quả nhiên, cô vẫn luôn giống trước kia, tiểu cô nương Trương Hinh Tâm quả thật có thể nói là ‘Toàn trường không ai nhìn thấy tui tồn tại”, rõ ràng hát khá hay, nhưng ký ức của mọi người lại đều đặt trêи người Hồ Dữu, còn khi nhìn đến gương mặt cô, mọi người chỉ biết một điều, ‘ồ, tiểu cô nương này lớn lên thật đẹp mắt, tiểu cô nương này hát cũng không tồi, ớ nhưng cô ấy vừa hát bài gì nhỉ, không nhớ rõ nữa rồi.’
Điều thú vị chính là, sau Trương Hinh Tâm lại là Hùng Viện Viện lên sân khấu.
Không thể không nói việc sắp xếp thứ tự lên sân khấu này thực sự rất có ý tứ, trước đó có Trương Hinh Tâm ‘nhìn không thấy tui tồn tại’, sự hiện diện của Hùng Viện Viện ở phía sau lập tức được nhân lên cao gấp nhiều lần, cho dù ngón giọng có xuất hiện một chút tì vết, nhưng nhìn chung thì hiệu quả sân khấu quá mức hoàn hảo.
Cuối cùng mới là Sở Triều Dương.
Sau khi kết thúc phần biểu diễn của mỗi tuyển thủ, người chủ trì sẽ nhiệt tình kéo phiếu hộ các tuyển thủ, ví dụ như họ sẽ tạo có hội cho các tuyển thủ có thể nhảy thêm một điệu nữa, hát một bài hát nữa, biểu diễn một tài năng nghệ thuật nào đó hoặc đơn giản là nói mấy câu lừa tình.
Như Hồ Dữu là cô ấy trực tiếp hát thêm một đoạn ca khúc thảo nguyên, Trương Hinh Tâm là chương trình di chuyển đến chỗ đoàn thân hữu của cô ấy phỏng vấn, đến phiên anh trai, Trương Hinh Tâm còn rơi thẳng nước mắt, nói : “Ca ca chính là người đầu tiên và duy nhất trong gia đình ủng hộ việc ca hát của em, từ nhỏ em đã mơ ước mình có thể sở hữu một chiếc đàn dương cầm, chính vì ca ca biết vậy nên anh ấy đã dùng những tháng lương đầu tiên mà anh ấy nhận được kể từ khi đi làm để mua cho em một chiếc đàn dương cầm.”
Còn Hùng Viện Viện là biểu diễn một phần vũ đạo mà cô ấy học được ở trong ban huấn luyện, các lão sư trong dàn nhạc phát cho cô ấy một đoạn tiết tấu, rồi cô ấy sẽ nhảy ngẫu hứng.
Sức ảnh hưởng của cô ấy thật sự rất mạnh mẽ, tựa như một cơn bão cuồng phong, cho dù ngón giọng có xuất hiện một chút tì vết, nhưng vẫn không thể che được ánh ngọc từ cô ấy tỏa ra, cô ấy ở trêи sân khấu không luống cuống một chút nào, mười phần thoải mái.
Sở Triều Dương không ngừng mở di động ra nhìn thời gian, rồi thỉnh thoảng lại gọi điện thoại cho mấy người trong dàn nhạc.
“Tới rồi tới rồi tới rồi !” Một người trong dàn nhạc suýt chút nữa vấp ngã, bọn họ vì để kịp thời gian mà trực tiếp đeo nhạc cụ lên người rồi chạy một mạch từ ga tàu điện ngầm qua đây*, trong điện thoại còn loáng thoáng nghe được tiếng thở dốc cùng với tiếng bước chân thịch thịch thịch.
*Đi ô tô thì tắc đường đó mấy mem
Lòng của Sở Triều Dương bây giờ quả thật là nóng như lửa đốt.
Mắt thấy thời gian kéo phiếu của Hùng Viện Viện đã kết thúc, đã đến phiên cô phải lên sân khấu, cô đã chuẩn bị sẵn sàng làm theo kế hoạch mà bản thân cô định sẵn trước đó, nhìn về hướng lão sư mà lúc trước đã đồng ý cho cô mượn đàn, bọn họ vừa mới đệm nhạc cho Hùng Viện Viện xong, giờ vẫn còn đang ở trêи sân khấu, cho nên khẳng định là bây giờ ông ấy không thể cho cô mượn đàn được rồi, nhưng cô cũng không vội, bởi vì phía trước đã hỏi qua, bây giờ chỉ cần chờ sau khi mình lên sân khấu nói muốn mượn đàn guitar của ông ấy để biểu diễn một tiết mục tự đàn tự hát là được.
Hùng Viện Viện vừa hát vừa nhảy nên sau khi biểu diễn xong cô ấy cũng đã thấm một tầng mồ hôi mỏng, nhưng biểu hiện trêи sân khấu lại phi thường tốt, tâm tình cũng không tồi, thời điểm xuống đài sau khi đi ngang qua Sở Triều Dương còn cười nói với Sở Triều Dương một câu : “Cố lên !”
Phong độ mười phần.
Camera đúng lúc quay được một màn này.
Sở Triều Dương cũng cười cười với cô ấy, mắt nhìn hướng lối vào, bọn họ vẫn còn chưa tới, cô đành phải cầm microphone lên sân khấu, cười nói : “Em muốn mượn nhóm lão sư trong dàn nhạc một cây đàn guitar.”
Người của tổ tiết mục ngay lập tức mang cho cô một cây đàn guitar nhưng lại không phải guitar của tay guitar trong dàn nhạc kia.
Sở Triều Dương tiếp nhận đàn guitar, đôi mắt chỉ đảo qua dây đàn, ngay sau đó khuôn mặt liền lập tức trầm xuống.
Những người chơi đàn guitar đều biết, độ dày dây đàn sẽ có tỉ lệ nhất định đối với thời gian gảy dây đàn lần thứ nhất là 1.0/1.2 mm và có tỉ lệ với thời gian gảy dây đàn lần thứ mười là 4.5/5.0 mm*. Nếu tỉ lệ đó cao hơn con số này thì việc bấm dây đàn nhất định sẽ rất khó khăn, hơn nữa còn dẫn đến việc lưu lại dư âm không hay.
*Thánh nào chơi guitar cứu Mel với, chẳng biết dịch như vậy có đúng không nữa hiccc.
Đôi mắt Sở Triều Dương chỉ liếc qua đàn guitar nhưng cô đã có thể có số liệu tỉ lệ ước chừng, sau khi nhận lấy đàn, ngón tay cô lại nhẹ nhàng gõ lên dây theo các hợp âm cụ thể, thanh âm vang lên vẩn đục nghẹn ngào, tạp âm cũng rất nhiều.
Người ngoài nghề có thể không