Ông lập tức đưa ra tuyên bố triệu tập họp gấp công ty, tăng độ tuyên truyền lên mức tối đa nhất có thể, “Chuẩn bị thuê quảng cáo album trêи khắp các màn hình, đèn led lớn nhất của các thành phố đô thị cấp một*, bên chế tác đỡ nhạc cũng cố gắng đẩy nhanh tiến độ phát hành đi, còn có việc sản xuất poster cổ vũ và quay MV ca nhạc thì nhớ dùng toàn bộ tất cả những gì chất lượng nhất, đẳng cấp nhất, chúng ta sẽ đầu tư thêm 300 vạn** nữa vào dự án này.”
*Đô thị cấp một : Các thành phố lớn nhất cả nước, ví dụ như bên mình là Hà Nội, Tp Hồ Chí Minh, Đà Nẵng,..
**300 vạn = gần 10 tỷ
Ông thật sự chưa từng nghĩ tới bản thân mình sẽ có thể gặp được kinh hỷ* lớn đến như vậy.
*Kinh hỷ : Kinh ngạc, vui mừng.
Công ty đĩa nhạc Hải Báo chủ yếu là hoạt động ở khu vực Hương Giang* và Đông Nam Á còn công ty con ở Kinh Thị này mới chỉ được thành lập có một năm, ông già nhà ông lại có nhiều con cháu, nên bây giờ gia sản nhà ông cứ như một miếng thịt thơm ngon đang bị bọn họ tranh nhau xâu xé, vì vậy ông mới muốn thử sức để có thể thể hiện tài năng của mình bằng việc mở ra thị trường tại Kinh Thị, chiếm lĩnh một phần quan trọng cho công ty đĩa nhạc Hải Báo.
*Khu vực Hương Giang : Không có ở ngoài đời đâu ra mng, khán giả tự bịa đấy.
Bởi vì Hoàng Hiểu Tuyền tăng thêm một lượng lớn tài chính cho album, cho nên MV cũng mời được đạo diễn trứ danh trong vòng âm nhạc đến chế tác.
Sở Triều Dương ngoài việc phải chuẩn bị cho phần dự thi tiếp theo, thu âm album mẫu bên phía Cổ Duệ Chính chính thì cô còn phải dành thời gian ra cho việc quay chụp album nữa.
Thời gian quá mức khan hiếm, Sở Triều Dương quả thật là vội đến không có cả thời gian ăn ngủ nghỉ, thời gian bồi Tiểu Trừng Quanh cũng ngày càng ít đi.
Nhưng mỗi ngày cô vẫn đều đặn trở về nhà.
Các tuyển thủ khác đều dọn ở trong ký túc xá do tổ tiết mục sắp xếp, hai người một phòng, chỉ có duy nhất cô là người bản địa, mỗi buổi tối đều kiên trì lết về nhà, hy vọng có thể bồi Tiểu Trừng Quang được thêm một chút.
Mẹ Sở nói, nếu cô không trở về nhà, Tiểu Trừng Quang sẽ lo sợ lung tung, cậu nhất định không chịu đi ngủ, nhất định kiên trì chờ cô trở về.
“Mẹ còn chưa từng thấy qua đứa nhỏ nào ương ngạnh như vậy đâu, so với hồi con còn bé thì nó còn hơn vậy nhiều.” Mẹ Sở thở dài.
“Có gì đâu chứ, đều là do con không tốt thôi, con sẽ cố gắng dành ra nhiều thời gian hơn nữa để bồi nó vậy.” Sở Triều Dương có chút áy náy mà ôm Tiểu Trừng Quang, xoa xoa tóc cậu : “Bảo bối, xin lỗi con nhiều, gần đây mẹ bận quá, đều không có thời gian bồi con.”
Bất luận có chuyện gì xảy ra, cô đều có thói quen nghĩ sai lầm là của mình, nhất định là do cô làm sai ở đâu chứ không phải là do người khác làm sai, cũng không phải là do cô thánh mẫu, mà là cô từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, chưa bào giờ có tư cách tùy hứng, tư duy như như vậy cũng đã sớm được dưỡng thành thói quen.
Cũng may sau khi lớn lên cô không ngừng học tập, tự mình tỉnh lại mới không làm bản thân mình bị ủy khuất nữa, nếu muốn làm một cái gì đó thì cô sẽ nghe theo suy nghĩ của riêng mình.
Nhưng một ít thói quen cũng khó có thể thay đổi.
Tiểu Trừng Quang dù sao cũng mới chỉ là một đứa bé, cho nên ngày nào cũng thức chờ cô về quả thật đã khiến cậu mệt mỏi không ít, sau khi Sở Triều Dương trở về, tay nhỏ của cậu gắt gao ôm cổ cô, mặt chôn ở hõm vai cô, cậu đã cố gắng chống đỡ bản thân mình không ngủ, nhưng khi ngửi được mùi hương cơ thể cô, cậu liền an tâm