Hôm nay cô cố ý mặc cho Tiểu Trừng Quang một bộ quần áo mới, đó là một chiếc yếm màu đỏ rực in hoa văn họa tiết chúc phúc, phía dưới là một chiếc quần đùi đồng bộ, khiến đôi tay trắng nõn tựa củ sen của cậu lộ ra bên ngoài.
Tất cả mọi người đều chờ mong mà nhìn cậu : “Tiểu Quang, mau chọn một cái rồi cầm nó đi.”
Tiểu Trừng Quang nhìn cái này lại nhìn cái kia, mặt vô biểu tình mà đi cầm chiếc đàn violin lên.
Sở Triều Dương lập tức vỗ tay cổ vũ : “Bảo bối thật giỏi quá nha ! Sau này lớn lên con sẽ là một nhạc sĩ tài ba đó !”
Khóe môi Tiểu Trừng Quang hơi nhấp, đôi mắt cậu cong cong, cao hứng mà bật cười.
Sở Triều Dương cũng lập tức cao hứng theo, cô thơm cậu vài cái rồi kϊƈɦ động đi tới bế cậu lên : “Bảo bối nhà ta cười lên thật đẹp quá đi mà, cực đẹp mắt !” Cô lại nói với cậu : “Bảo bối lại cười một cái nữa cho mẹ xem nào !”
Bảo bối không cười nữa.
Hôm nay trong nhà có khách tới thăm nên cha Sở mẹ Sở đặc biệt cao hứng, khoảng thời gian này con gái họ lúc nào cũng phải đeo mặt nạ đi ra đường, bọn họ cũng sợ thanh danh con gái quá kém, không có nổi một bằng hữu, nhưng hiện tại thì bọn họ có thể yên tâm rồi, con gái họ vẫn còn có bằng hữu kìa.
Bởi vì sớm biết rằng hôm nay sẽ có khách tới nhà, nên từ sáng sớm cha Sở đã ra chợ mua thức ăn về, xương sườn cũng đã ướp gần xong, Sở Triều Dương hôm nay cũng vào phụ bọn họ.
Trước kia cô vẫn luôn ở một mình, từ sáng đến tối chỉ cần nấu cháo trắng thôi cũng đã đủ qua ngày rồi, nên tay nghề nấu ăn của cô cũng chỉ dừng ở mức có thể ăn được mà thôi.
Thật ra điểm này của cô lại khá giống với nguyên chủ, nên khi thấy cô cũng muốn tiến vào giúp đỡ, cha Sở ngược lại còn cảm thấy vướng víu kia kìa, ông liền vội vàng đuổi cô ra ngoài tiếp khách.
Mà trong lúc Sở Triều Dương đi vào phòng bếp muốn giúp đỡ kia, mẹ Sở cũng đã hỏi thăm xong tình hình cơ bản của Hoàng Hiểu Tuyền và Cổ Duệ Chính, tuổi tác, công việc, gia đình, bây giờ bà đều biết rất rõ ràng.
Bà càng hỏi càng vừa lòng, đặc biệt là Cổ Duệ Chính.
Vì sao ư ? Bởi vì gia đình nhà Hoàng Hiểu Tuyền là thương nhân mà cha mẹ Cổ Duệ Chính cư nhiên lại thuộc top ba đại giáo sư* nổi tiếng nhất toàn quốc của thế hệ trước.
*Đại giáo sư : Là giáo viên rất rất rất có tiếng.
Thời điểm biết được chuyện này, Sở Triều Dương cũng kinh ngạc một chút, cô thật là hoàn toàn không nhìn ra một chút nào luôn.
Cổ Duệ Chính còn cố ý bổ sung thêm một câu : “Chẳng qua, thành tích học tập của con hồi nhỏ cũng không phải là quá tốt, thời điểm thi chuyển cấp từ tiểu học lên sơ trung, trường con yêu cầu 175 điểm thì con vừa vặn 174,5.” Hắn thẹn thùng sờ sờ mũi : ” Vì thế giáo viên chủ nhiệm của con hồi sơ trung liền trực tiếp tước đi chức lớp trưởng mà con vốn quen làm từ hồi tiểu học.”
Ba hắn là một giáo sư vật lý có tiếng, nên trong khu nhà bọn họ cũng toàn là các giáo sư tiến sĩ, cũng vì vậy mà cơ hồ toàn bộ tất cả các bạn học nhỏ của hắn đều định hướng lớn lên sẽ trở thành một nhà khoa học, chỉ có mỗi mình hắn, một lòng một dạ muốn học âm nhạc, đến mức mà thi lên trường sơ trung gần đó hắn còn không thi đỗ nổi, làm cho ba hắn mất hết mặt mũi xin nâng 0.5 điểm kia cho hắn.
Nhưng những lời này mẹ Sở hoàn toàn không nghe vào đầu, mà bà đã tự mình bổ não ra hình tượng một đứa trẻ ngoan trong gia đình trí thức, bà sâu sắc cảm thấy đứa trẻ này rất đặc biệt.
Thật sự rất tốt nha, cuộc sống sinh hoạt từ nhỏ đã nề nếp như vậy.
Mẹ Sở càng nhìn càng thấy vừa lòng.
Sở Triều Dương cũng vừa mới phát hiện, hôm nay Cổ Duệ Chính thật sự là quá mức ngoan, mẹ Sở nói cái gì, hắn liền đáp cái đó, Sở Triều Dương càng nghe càng thấy xấu hổ, vì vậy cô liền tách đề tài ra : “Mọi người thử nói xem, ca khúc [Nhân gian] mở màn ngày hôm đó tôi hát như thế nào ?”
Thấy bọn họ chuyển hết chủ đề nói chuyện sang việc công tác, Mẹ Sở lúc này chỉ đành chưa hết thèm mà dừng lại, rồi bà vào bếp phụ giúp cha Sở.
Sở Triều Dương nhẹ nhàng thở ra, nói với Cổ Duệ Chính : “Sao mẹ tôi hỏi cái gì anh cũng nói hết vậy ? Nếu không muốn trả lời thì anh có thể chuyển chủ đề mà.”
Khóe môi Cổ Duệ Chính nhàn nhạt giơ lên, lông mày cong cong ôn nhu : “Không phải không muốn trả lời.”