Thời điểm Đỗ Cảnh Khôn trở lại bệnh viện, Đỗ Cảnh Minh đã tỉnh, trông có vẻ tinh thần của hắn cũng không tệ lắm, thấy Đỗ Cảnh Khôn tới, khuôn mặt tái nhợt của hắn lộ ra một nụ cười ôn hòa : “Tới rồi ?”
Nhìn thấy Đỗ Cảnh Minh, Đỗ Cảnh Khôn phảng phất như đã được thu lại tất cả những gai nhọn mà hắn vẫn luôn mang trêи người, hắn đứng ở bên giường bệnh viện, người hướng về phía ban công mà kéo cửa sổ ra, cặp mắt tam giác vốn có phần hung hãn giờ đây cũng đã rủ xuống, “Ừ.”
“Ngồi.” Ánh mắt Đỗ Cảnh Minh mang ý bảo hắn ngồi xuống chiếc ghế nhỏ ở bên cạnh giường.
Đỗ Cảnh Khôn tùy tiện mà ngồi xuống ghế, biểu tình hắn có vẻ không được cao hứng cho lắm.
“Việc này tra như thế nào rồi ?” Cho dù mới ghé qua một vòng địa phủ, Đỗ Cảnh Minh nhìn qua vẫn văn nhã ôn nhu như cũ.
Đỗ Cảnh Khôn với anh trai của hắn chính là hoàn toàn bất đồng với nhau về tính cách.
Có thể là bởi vì hoàn cảnh gia đình tác động, hắn với anh trai hắn có tính cách đi theo hai thái cực khác nhau, hắn từ nhỏ đã nghịch ngợm, có tư tưởng phản nghịch, sau khi lớn lên thì hành vi lại càng phóng đãng hơn nữa, giống y hệt như lão gia tử nhà hắn hồi còn trẻ, không bao giờ ngừng chơi nữ nhân, điểm bất đồng duy nhất chỉ nằm ở chỗ hắn không giống như lão gia tử nhà hắn, có nhiều con riêng bên ngoài vô cùng.
Mà đại ca hắn lại đi theo thái cực khác, loại hình hoàn mỹ như con nhà người ta trong truyền thuyết, văn nhã tuấn mỹ, bình tĩnh, khắc chế được bản thân mình, giữ mình trong sạch, đối với chuyện tình cảm thập phần nghiêm túc.
Anh trai hắn từ nhỏ đã ôn hòa ổn trọng, chẳng bao giờ bướng bỉnh, thành tích học tập cũng thập phần ưu tú, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ làm người khác phải nhọc lòng, lớn như vậy rồi nhưng trừ bỏ năm đó, năm hắn cùng với anh trai hắn bị bắt cóc, làm cho bệnh tim của mẹ tái phát, thì anh trai hắn dường như chưa bao giờ nổi giận, vĩnh viễn không nhanh không chậm, tựa như không việc gì có thể tạo nên được gợn sóng trong lòng anh trai hắn.
Càng khoa trương hơn chính là, hắn còn phát hiện ra thư đăng ký và Phật hiệu ở trong phòng anh trai hắn.
Nếu như hắn cứ mãi bướng bỉnh như vậy, vẫn không tử tế làm người, chỉ một lòng ăn chơi trác táng thì đến lúc anh trai hắn luẩn quẩn trong lòng mà xuất gia* thì hắn biết phải làm sao ?
*Xuất gia : Đi tu.
Hắn biết, từ nhỏ đến lớn, anh trai hắn vẫn luôn bảo hộ hắn, hắn mới có thể bừa bãi tùy hứng như vậy, mới có thể không cần để ý tới điều gì mà thỏa sức ăn chơi trác táng.
Cho nên lần này anh trai hắn xảy ra chuyện, Đỗ Cảnh Khôn cũng rầu thối ruột, ác độc mà nói : “Không cần tra em cũng biết là do mấy đứa con hoang cùng với mấy người phụ nữ độc ác kia làm.”
“Bọn họ đây là chó cùng rứt giậu*.” Biểu tình Đỗ Cảnh Minh vẫn nhàn nhạt như cũ, vẫn là bộ dáng phảng phất như cả thế giới không có gì có thể làm hắn lưu tâm, ánh mắt hắn bình tĩnh mà nhìn ra ngoài cửa sổ : “Việc này em không cần lo, để anh tự mình xử lý.”
*Chó cùng rứt giậu : Ví tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả là điều xằng bậy.
Ngọn đèn dầu trêи ban công chiếu vào ánh mắt ôn nhuận bình tĩnh của Đỗ Cảnh Minh, lời hắn nói thật bình đạm, giống như chỉ đang kể xem trưa nay hắn vừa ăn gì, trong ánh mắt không hề có chút gợn sóng.
Đỗ Cảnh Khôn biết, thủ đoạn của anh trai hắn còn tàn nhẫn hơn nhiều.
Nếu không phải do lực khống chế của Đỗ Cảnh Minh ở tập đoàn Đỗ Thị ngày càng lớn mạnh, áp lực của hắn gây nên đối với những đứa con riêng cùng với những ả đàn bà tình nhân ở bên ngoài kia ngày càng lớn, áp bách đến mức gần như bọn họ không còn không gian ở tập đoàn Đỗ Thị, bọn họ tuyệt đối không đến mức phải bí quá hóa liều như vậy.
“Anh !” Đỗ Cảnh Khôn có chút gấp “Anh cứ dưỡng thương thật tốt đi đã, những đứa chó tạp chủng đó, lần này dù có thế nào đi chăng nữa