Lưu Duệ khóe môi mỉm cười mà nhìn Dương Vân Lam đang dần đi xa, lấy ra một phần tư liệu đưa cho Sở Triều Dương : “Sở tiểu thư, thời gian trước cô cũng đã nghỉ ở nhà đủ rồi, đã kí hợp đồng với công ty, không thể không làm việc, đây là công việc kế tiếp của Sở tiểu thư, cô xem qua một chút xem. “
Nói xong lại thấp thỏm liếc nhìn Đỗ Cảnh Khôn một cái, thấy hắn không tỏ vẻ gì mới trấn định cười cười, mang theo vài phần không có hảo ý và ngả ngớn.
Sở Triều Dương nghi hoặc nhìn hắn liếc mắt với Đỗ Cảnh Khôn, rồi lật xem phần tư liệu mà hắn đưa qua.
Lật xem được vài tờ, vậy mà lại là mấy cái kịch bản này, khí sắc của cô cực kém, nhanh chóng lướt qua vài kịch bản ở phía sau, toàn bộ đều là kịch bản phim cấp ba !
Cô nhíu mày, dùng nghĩ khí đông lạnh hỏi Lưu Duệ : “Anh làm như vậy là có ý gì? ” Cô đem một xấp tư liệu ném lên mặt bàn : ” Tôi không quan tâm mấy cái kịch bản này anh sắp xếp cho ai diễn, dù sao tôi cũng sẽ không diễn. “
“Không diễn?” Lưu Duệ híp mắt cười lạnh một tiếng: “Cô cho rằng cô có quyền quyết định sao ? “
Cháy nhà ra mặt chuột? *
* Cháy nhà ra mặt chuột : Khi gặp khó khăn, thử thách thì những người xấu mới lộ nguyên hình. Trong nghĩa bóng của thành ngữ này, chuột tượng trưng cho thành phần xấu, thành phần phá hoại ngấm ngầm, mà mọi người không thể phân biệt khi chưa có chuyện… Lúc trong nhà có chuyện, hay trong một tập thể nào đó có vấn đề khó khăn nguy biến xảy ra, những kẻ xấu mới lộ mặt. Và trong trường hợp đó người ta dùng thành ngữ: cháy nhà ra mặt chuột.
Sở Triều Dương nhìn nam nhân trước mặt, bề ngoài thì văn nhã, nhưng trong nội tâm lại hung hiểm, thâm ác, ở trong mơ, chính hắn ta là người đã ép nguyên chủ đi diễn phim cấp ba, còn ép cô phải đi tham gia các loại tiệc rượu, đem cô bán lên trêи giường của đủ loại nam nhân.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Sở Triều Dương không rét mà run.
Cô đem ánh mắt chuyển lên trêи người của tổng tài truyền thông Tinh Không Đỗ Cảnh Khôn, ngữ khí có chút không dám tin tưởng : ” Đây cũng là ý của anh? “
Nguyên chủ của thân thể có thể nói là không dễ dàng để người khác điều khiển mình, vậy mà lại đi theo hắn từ năm mười tám tuổi, thật lòng quan tâm hắn, huống chi cũng là mẹ của con trai hắn, vậy mà hắn lại nhẫn tâm ép mẹ của con hắn đi diễn phim cấp ba? Chuyện này thực sự khó có thể chấp nhận được !
Cảm xúc của thân thể này bỗng dưng dâng trào, làm cô không thể kiểm soát được, chỉ trong một nháy mắt mà hốc mắt cô đã ửng đỏ, rồi nhanh chóng ướt át.
Không thể không nói Sở Y Huyên quả thật là một mỹ nhân trăm năm có một, Đỗ Cảnh Khôn bị cô ngậm nước mắt nhìn khiến hắn có chút không chống đỡ được, tưởng cứ như vậy mà thuận theo cô.
Nhưng khi nhìn đến đứa nhỏ trong lồng ngực của cô, cỗ cảm giác chán ghét lại dần nảy lên trong lòng, mịa nó, vậy mà hắn lại vì nhan sắc của cô mà nổi lên tâm tư, nữ nhân này nghĩ hắn dễ dãi như vậy á, chẳng qua chỉ là một cô gái chưa hiểu hết sự đời.
Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, đôi tay để trêи bàn làm việc cầm một chiếc bút xoay xoay, sau đó dùng biểu tình lạnh lùng nâng mi : ” Đây chính là công việc của cô, lần này cô làm cho công ty tốn thất 3600 vạn, không phải cô cho rằng công ty sẽ bồi thường cho cô đi ?” Hắn câu khóe môi, mỉa mai cười ” Hay là cô đem biệt thự trước đó tôi tặng bán đi ? Rồi lại như đột nhiên nhớ tới điều gì thoải mái mà nở nụ cười nói : ” Có bán chắc cũng không tới 3000 vạn, cô vẫn nên đi làm công việc mà công ty an bài cho thôi.”
Cô cho rằng sinh ra một đứa nhỏ mà là quý giá, có thể gả vào Đỗ gia? Hắn cười lạnh một tiếng, đem ánh mắt chuyển lên Tiểu Trừng Quang ở trong lồng ngực của cô, rõ ràng là cười, nhưng ánh mắt lại như nhìn vật chết, cực kì lạnh lẽo.
Tiểu Trừng Quang bị hắn nhìn đến run lên, hắn vẫn không có phản ứng gì, còn Tiểu Trừng Quang theo phản