“Tôi vừa mới nhận được tin tức, album kia của Cổ Duệ Chính vừa mới đăng ký giấy phép xuất bản cùng một ngày với chúng ta.”
Răng rắc !
Lư Du Nhiên đang cắm hoa, bông hoa trong tay cũng theo đó mà đứt đoạn, gai nhọn trêи cành hoa đâm chọc vào tay cô, khiến cô ‘tê’ một hồi, cô đem đầu ngón tay đặt vào bên môi ʍút̼ nhẹ, đôi môi vốn còn đang đơn sắc nhạt nhẽo giờ đây đã được điểm thêm vài phần huyết sắc.
“Nhanh như vậy ?” Cô tìm chỗ đặt cành hoa bị gãy kia xuống, sau đó quan sát tỉ mỉ bình hoa trước mặt, tìm chỗ cắm nó vào, “Chúng ta phải mất khoảng bao lâu mới nhận được giấy phép xuất bản ?”
“Nhanh nhất cũng phải bảy ngày.” Nam tử nói.
“Bảy ngày…” Cô xoay người, khóe môi nở nụ cười nhạt “Vậy là đủ rồi.” Cô ngước mắt, “Không phải nói là sẽ tuyên bố phát hành album ở trêи sân khấu [Siêu cấp tân tiếng ca] hay sao ? Album đã hoàn thành chế tác, trong khoảng thời gian này tôi cũng nhàn rỗi, hẳn là phải tiếp nhận cho tôi một số công việc rồi đấy.”
Dưới ánh mặt trời, khóe môi cô nhẹ nhàng nâng lên, nở ra một nụ cười thập phần dịu dàng.
Người đại diện hiểu ý mà nói : “Để tôi liên hệ với bọn họ một chút, xem tập nào có thể nhận được ratings cao nhất.”
**
Suốt cả ngày, các cô đều quanh quẩn ở trong tổ tiết mục tập luyện tiết mục đại hợp xướng và vị trí lên sân khấu của từng người.
Bởi vì trước kia yết hầu của Sở Triều Dương từng bị Đỗ Cảnh Khôn bóp qua, cô lại sợ ảnh hưởng đến việc thi đấu, nên ở trong một đám người hát đồng thanh lẫn lộn với nhau, cô vẫn luôn không có phát ra âm thanh.
Trong lúc nghỉ ngơi, một cô gái ở bên cạnh còn hiếu kỳ mà hỏi cô : “Nè, làm sao mà phần hát tập thể cô lại không hát thế ?”
Thanh âm của cô gái này không lớn không nhỏ, nhưng vẫn đủ để những người xung quanh nhìn về phía cô, các vị lão sư nghe vậy cũng đều kinh ngạc nhìn sang.
Lão sư chỉ đạo có tổng cộng là bốn vị, ba vị là lão sư ở trong nhóm ban giám khảo, còn một vị là lão sư chuyên nghiệp đến từ học viện điện ảnh Kinh Thị.
Sở Triều Dương chỉ vào yết hầu nói, mấy hôm trước cô bị dầm mưa, bị cảm nên hiện giờ giọng nói còn chưa được khôi phục.
Lão sư thấy vậy cũng chỉ gật đầu, nói : “Uống nhiều nước vào, chú ý nghỉ ngơi, đừng để ảnh hưởng đến việc thi đấu.”
Sở Triều Dương mỉm cười gật đầu : “Cảm ơn lão sư.”
Vị lão sư kia cũng nhẹ nhàng gật đầu lại.
Thân thể nguyên chủ cũng không phải là loại cơ thể dễ lưu lại sẹo, nên những vết xanh tím trêи yết hầu về cơ bản đều đã biến mất, chỉ để lại một chút dấu vết, buổi sáng trước khi ra khỏi phòng, cô chỉ cần dùng một chút phấn nền cùng với kem che khuyết điểm là không thể nhìn ra được nữa rồi.
Nghe được tin tức Sở Triều Dương bị cảm, yết hầu có vấn đề, tạm thời không thể hát được, suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau, có người thì lo lắng, có người thì cảm thấy chẳng liên quan gì đến mình, cũng có người âm thầm cao hứng.
‘Tốt nhất là cứ cảm mãi đi, yết hầu không thể phát ra nổi một âm thanh nào thì lại càng tốt !’
Hùng Viện Viện thầm hận.
Cô đương nhiên là rất hận Sở Triều Dương ! Vốn dĩ quán quân khu Kinh Thị đã được sắp đặt là của cô, vậy mà cô lại bị Sở Triều Dương đoạt đi mất, vị trí quán quân bị đoạt mất, thứ cô mất đi không chỉ là quyền được trực tiếp thăng cấp qua hai vòng thi đấu tiếp theo mà thứ càng quan trọng hơn là tài nguyên của công ty dành cho cô cũng bị giảm bớt.
Vốn dĩ nếu như cô có thể đoạt được vị trí quán quân, thì nói không chừng có đã có thể được ra album riêng như Mễ Kiều, chứ không phải là chỉ được cho ra một bài hát nho nhỏ như bây giờ.
Sự chênh lệch này căn bản chính là cách nhau hẳn một khoảng trời, cô làm sao có thể không hận cho được ?
Mễ Kiều rõ ràng là học viên cùng kỳ với cô, lại cùng nhau tham gia [Siêu cấp tân tiếng ca] để xuất đạo, vậy mà hiện tại cô ấy đã chạy phía trước cô một đoạn đường rất xa.
Chẳng phải chỉ là do từ nhỏ cô ta đã có kinh nghiệm tham gia các tiết mục trêи TV thôi hay sao ? Chứ Mễ Kiều thì có cái gì chứ ? Chỉ biết mỗi làm nũng, lớn lên sở hữu được chút nhan sắc thôi mà !
Hùng Viện Viện rất khó chịu.
Tuy rằng cô tự phụ mỹ mạo của mình, nhưng ở bên người Mễ Kiều, cô vẫn luôn bị lấn át đến mức mặt xám mày tro.
Nghĩ đến hôm qua Trịnh Phương Phỉ nói cô là nha hoàn của Mễ Kiều, cô càng là hận hơn.
“Một ngày nào đó ta nhất định sẽ nổi hơn tất cả các ngươi ! Đến lúc đó, ta sẽ chống mắt lên xem một đám người các ngươi quỳ ɭϊếʍ ta như thế nào !” Đáy lòng Hùng Viện Viện nảy sinh ác độc.
Cô không phải không nghĩ đến trong những vòng thi đấu tiếp theo sẽ sử dụng một ít thủ đoạn, làm cho cho Sở Triều Dương ngày càng cảm nặng hơn, không thể thi đấu được nữa, nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ, chương trình đã thông báo những người được danh hiệu quán quân khu vực sẽ được trực tiếp thăng cấp hai vòng rồi.
Vòng thi đấu ngày mai, là trận đầu thi đấu đầu tiên trong hai trận, những ai đoạt được danh hiệu quán quân thì có thể thăng cấp trực tiếp, mãi cho đến vòng tiếp theo nữa, cũng chính là vòng tranh đấu của Top 20