Thái độ Lư Du Nhiên cũng rất thân thiết, chào một tiếng: “Viện Viện.” Rồi sau đó lại bát diện linh lung* phất phất tay nói chuyện cùng các tuyển thủ khác.
*Bát diện linh lung : Hiện dùng để hình dung người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế linh hoạt,đối với ai cũng khéo léo.
“Oa, Lư Du Nhiên có vẻ thân thiện giống như trêи chương trình TV nha, một chút giá cũng đều không có.”
“Người thật so với trêи TV còn thấy xinh đẹp hơn !”
“Khí chất thật tốt.”
Mọi người nhỏ giọng thảo luận khen ngợi, Lư Du Nhiên nghe được âm thanh thảo luận không lớn không nhỏ, nhưng trêи mặt cô vẫn tươi cười như cũ, thân thiết nhu hòa, còn phi thường khách khí mà nói: “Chào mọi người, tôi là Lư Du Nhiên, ngày mai sẽ cùng với mọi người biểu diễn trêи sân khấu nhé.”
“Hoan nghênh hoan nghênh.” Lão sư chỉ đạo cùng các vị giám khảo lão sư cũng tiến lên đây, cùng bắt tay với Lư Du Nhiên, các tuyển thủ cũng đều vây quanh ở chung quanh.
Còn có một tuyển thủ tương đối ngây thơ, khi nhìn thấy thần tượng thì liền cực kỳ vui vẻ mà nói: “Du Nhiên tỷ, em chính là nghe nhạc của chị mà lớn lên đấy !”
Lư Du Nhiên năm nay mới 27 tuổi, nhưng cô lại xuất đạo sớm, lúc đầu tuy rằng không nổi tiếng, nhưng bởi vì hát được mấy bài hát Cổ Duệ Chính viết vì cô, nên cũng dần dần có chút danh khí.
Tươi cười trêи mặt Lư Du Nhiên vẫn không đổi, cười tủm tỉm mà nói với vị tuyển thủ nhỏ mới chừng 17 tuổi kia, “Phải không ?”
Vị tuyển thủ mà trước kia hòa giải cãi nhau giữa Hùng Viện Viện và Trịnh Phương Phỉ kia lúc này lại lên tiếng cứu vây một lần nữa, tiếng cười thập phần sang sảng mà nói: “Du Nhiên tỷ, em cũng là nghe nhạc của chị mà lớn lên này, em thích nhất là bài hát [Em là thiên sứ của anh] của chị !”
Cô nói cực kỳ khoa trương, ngoài ra còn mang theo một chút ý vị nghiêm túc, vui đùa, khiến mọi người đều nở nụ cười.
Lư Du Nhiên cũng cười nói: “Cảm ơn, chị cũng có biết em, em tên là Tôn Huệ phải không nhỉ ? Chị rất thích tiếng ca của em đấy.”
“Thật vậy chăng ?” Tôn Huệ kinh hỉ mà trợn to đôi mắt.
“Đương nhiên.” Ánh mắt Lư Du Nhiên quét một vòng qua tất cả mọi người, “Tất cả các trận thi đấu của các em chị đều có xem hết đấy.”
Lúc này Mễ Kiều cùng Giang Cầm cũng đi đến trước mặt Lư Du Nhiên, hai người đều là hậu bối trong cùng một công ty, nên khi nhìn thấy tiền bối đều thập phần khách khí mà nói: “Du Nhiên tỷ.”
So sánh cùng với những người khác, thì thái độ có vẻ nhiều thêm vài phần thân mật.
Trêи thực tế, các cô ở công ty cũng chưa gặp qua nhau vài lần, nhưng cũng được tính là đã gặp qua, một bên là đại minh tinh, một bên lại là một học viên còn chưa xuất đạo, thì nói xem còn có thể có loại liên quan như thế nào cơ chứ ?
Lư Du Nhiên đối với các cô cũng có thêm vài phần thân mật so với những người khác.
Thời điểm cô nói chuyện cùng với mọi người, những người khác chẳng sợ không phải là fans của cô, nhưng khi nhìn thấy cô cũng đều cười nói : “Du Nhiên tỷ.”
Sở Triều Dương cũng như vậy.
Lư Du Nhiên rốt cuộc cũng gặp được Vô Danh, ánh mắt cô dừng lại ở trêи người Sở Triều Dương một giây, thái độ đối xử cũng không có gì khác so với những người khác, thân thiết hữu hảo, còn cùng Vô Danh chào hỏi: “Em là Vô Danh đúng không nhỉ ? Chị đã nghe qua bài hát của em, phi thường dễ nghe, thật mong chờ album của em.”
“Cảm ơn Du Nhiên tỷ.” Sở Triều Dương khách khí, lễ phép mỉm cười.
Cô không hay nhiệt tình giao tiếp cùng với những người khác, đặc biệt không thích giao tiếp nhiều với những người có thị phi, thông thường loại thời điểm này cô đều khách khí, lễ phép lại trầm mặc.
Trước kia người đại diện đã từng nói cho cô, nếu như không muốn nói chuyện hoặc gặp phải ngôn ngữ bẫy rập không biết tránh đi như thế nào, thì không bằng dừng lại rồi dùng nụ cười mỉm ứng phó.
Vạn ngôn vạn đương, không bằng một mặc.*
*Vạn ngôn vạn đương, không bằng một mặc : Vạn từ ngữ, vạn hành động cũng không bằng một lần yên tĩnh.
Để có thể đi càng cao càng xa hơn ở trong giới giải trí, thì trừ bỏ diện mạo, thực lực ( kỹ thuật diễn, ngón giọng ) ra, cuối cùng vẫn còn phải xem nhân phẩm.
Cái gọi là giá trị nhan sắc, tài hoa gì đấy, cũng chỉ được đánh giá ngang với nhân phẩm mà thôi.
Lư Du Nhiên cũng không nói nhiều cùng với Sở Triều Dương, nói xong câu này, cô lại tiếp tục hàn huyên hai câu cũng những người khác, rồi sau đó liền bắt đầu diễn tập.
Cô tới nhanh, đi cũng nhanh, kết thúc diễn tập liền rời đi ngay lập tức.
Ở bên ngoài là một đống fans lớn, rất nhiều đều là fans của các tuyển thủ, nhưng khi nhìn đến Lư Du Nhiên thì bọn họ vẫn rất kϊƈɦ động, hơn nữa trong số đó cũng có fans của cô, tất cả mọi người đều hò hét kêu tên cô.
Lư Du Nhiên vẫn luôn duy trì tươi cười đến tận khi vào trong xe, sau khi đóng cửa sổ xe thì mới dần phai nhạt xuống, mặt vô biểu tình mà dựa lưng vào chỗ ghế tựa, nhắm mắt lại: “Đã lấy được bản quyền album chưa ?”
“Được rồi.”
“Thông báo với công ty, ngày mai tuyên truyền phát hành toàn diện.”
Nguyên bản kế hoạch phát hành album này là tận một tháng sau cơ, nhưng bởi vì Lư Du Nhiên muốn mượn album này chèn ép Cổ Duệ Chính, nên mới phát hành trước một tháng, khiến cho rất nhiều kế hoạch tuyên truyền đều phải chuẩn bị lại một lần nữa, cũng may có sân khấu [Siêu cấp tân tiếng ca], nên lúc này chỉ cần tham gia thêm một ít gameshow có ratings cao để tuyên truyền album nữa là được.
Cô đã hạ quyết tâm là nhất định phải