Hiện tại thi đấu mới tiến đến top mười lăm, đây thật đúng không phải là một thời cơ tháo mặt nạ hoàn hảo, cô cũng đã sớm thương lượng qua với Hoàng Hiểu Tuyền, tìm kiếm một thời cơ thích hợp, đem thân phận thật sự bại lộ ra.
Hùng Viện Viện thấy cô tránh đi, trêи mặt liền lộ ra thần sắc tiếc nuối, còn cười hì hì mà làm nũng : “Ai da, chẳng phải chỉ là nhìn thôi sao, nhỏ mọn như vậy !”
Ánh mắt Sở Triều Dương bỗng chốc trầm xuống hẳn, “Tôi đã nói là không tiện, hơn nữa hình như tôi với cô cũng không thân.”
“Gớm, có gì đặc biệt hơn người đâu cơ chứ.” Hùng Viện Viện bô bô miệng, “Nổi tiếng rồi liền không quen biết chúng ta nữa.”
Hồ Dữu nhịn không được, thật sự tức giận mà dỗi : “Cô không được người ta đồng ý đã muốn tháo mặt nạ của người ta xuống, cô xem cô còn có lý không ?”
Hùng Viện Viện cũng không phải hiền lành gì, hai tay cô vắt chéo trước ngực, cười khẩy : “Ai nha, thấy người ta vừa mới nổi liền chạy vội đi nịnh bợ người ta rồi ? Cũng không nhìn xem người ta có cho nịnh bợ hay không, đến cả gương mặt thật cũng không dám tiết lộ thì còn làm được cái gì cơ chứ ?”
Cô cười lạnh một tiếng, đổi qua nói với những người khác : “Các cô còn nói cô ta là tiền bối gì đó ở trong vòng âm nhạc, hơ, nếu thật sự là tiền bối trong vòng âm nhạc, album cũng ra rồi, còn đi đâu cũng đều đeo mặt nạ à ? Tôi thấy cô ta chính là lớn lên có khuôn mặt khuyết tật, xấu xí !”
“Cô lớn lên thì đẹp ấy !” An Bội Bội vừa mới thay xong quần áo đi ra, trầm mặt lại nói một câu, “Đeo mặt nạ hay không là việc của người khác, cô có tư cách gì mà quản ?”
An Bội Bội tuy rằng không thích ăn mặc hàng hiệu, nhưng của cải thì nhiều, nên quần áo trêи người không chỗ nào mà không phải hàng có giá trị xa xỉ.
Cô liếc mắt nhìn Sở Triều Dương một cái, “Toilet, có đi không ?”
Sở Triều Dương đã thay quần áo xong, cô lấy ra túi đồ đặt trong tủ nhỏ, rồi xách theo ba lô : “Đi.”
Hồ Dữu cũng lấy túi đồ : “Ai, đi cùng nhau đi cùng nhau.”
Hùng Viện Viện nhìn bóng dáng các cô rời đi, rồi lại nhìn nhìn biển người tấp nập bên ngoài, một chân liền đá vào tủ để đồ : “Hừ”.
Mễ Kiều thấp giọng an ủi Hùng Viện Viện, ôn nhu thiện lương nói : “Người ta mang mặt nạ chắc hẳn có nguyên nhân riêng, mà dù khuôn mặt của cô ta có làm sao, thì cũng là chuyện của cô ta, Viện Viện, cô cần gì phải quản nhiều như vậy ? Nếu cô ta thật sự…… Thì cô không phải là đang cố bóc vết sẹo của người ta ra hay sao ?”
Hùng Viện Viện vừa mới bị An Bội Bội và Hồ Dữu dỗi, lúc này lại nghe Mễ Kiều nói nói như vậy, cô thật không cao hứng mà đáp lại một câu : “Ai cần cô lo !”
Mễ Kiều cắn cắn môi dưới, miễn cưỡng mà quay qua nhìn tuyển thủ khác cười cười, xoay người đi thay quần áo.
Những người khác tuy rằng không có ra tiếng nói chuyện vì Sở Triều Dương, nhưng cũng không muốn cùng người như Hùng Viện Viện tiếp xúc quá nhiều, vì vậy mấy người có quen biết với nhau một chút liền thấp giọng chào hỏi, nói chuyện với nhau: “Tôi đi phòng luyện hát đây, cô có đi không ?”
“Tôi cũng đi.”
Mễ Kiều, Giang Cầm cũng cùng nhau đi ra ngoài theo đám đông, chỉ để lại Hùng Viện Viện một mình ở trong phòng thay đồ, cô liền trút giận lên quần áo, hung hăng dẫm mấy phát rồi sau đó mới đi ra ngoài.
Ba người An Bội Bội, Hồ Dữu cùng nhau đi toilet, mặt khác mấy cô gái bị loại kia thì quay lại ký túc xá để thu dọn đồ đặc, rồi một lát sau sẽ tập hợp ở cửa cầu thang.
Để đi đến bãi đỗ xe ngầm có hai đường, một là đi thang máy, một là đi thang bộ.
Hiện tại khu vực thang máy còn đang phủ đầy fans, cửa thang bộ thì ở tận phía sau, ngày thường đều đóng lại, nếu như muốn đi thì phải tự mình đẩy ra, nhưng để cho tiện thì mấy ngày này các cô đều là đi thang bộ.
An Bội Bội và Hồ Dữu rất mau liền đi ra từ toilet, đợi một hồi lâu vẫn không thấy Sở Triều Dương ra tới, làm bọn họ không khỏi hướng vào bên trong hô một tiếng : “Vô Danh, cô có ổn không ?”
Một cô gái mặc chiếc váy hồng nhạt thêu hoa kiểu tiên nữ, mái tóc dài phiêu phiêu cùng với dáng người yểu điệu thướt tha đi ra từ bên trong, cô phát ra thanh âm mềm nhẹ : “Xong rồi.”
An Bội Bội cùng Hồ Dữu đều giật mình nhìn cô.
An Bội Bội đánh giá trêи dưới cô một phen, cười nói : “Khó trách những đám fans kia cùng với giới truyền thông đều không tìm thấy cô, hóa ra là do cô hóa trang thay đổi hoàn toàn a.”
Hồ Dữu cũng quay chung quanh Sở Triều Dương một vòng : “Hoàn toàn không nhận ra.”
Từ khi Số 9 Vô Danh xuất hiện cho tới nay, trang phục của cô đều là quần áo dài hưu nhàn làm chủ, còn chưa từng gặp qua cô mặc váy đâu, mặc chiếc váy tiên nữ phiêu phiêu này vào xong, khí chất cô hoàn toàn thay đổi.
Trêи mặt Sở Triều Dương đeo một chiếc mặt nạ màu trắng, khẩu trang xanh, ngoài ra còn mang theo một chiếc kính râm hoa hồng kim sắc, phân cực ánh sáng, tóc đen dài xõa ra hai bên mặt, đem khuôn mặt vốn chỉ nhỏ bằng một bàn tay của cô, giờ đây lại càng được che đậy kín mít, căn bản không nhìn ra người trước mắt là người có khí chất u lãnh ma mị khi đứng trêи sân khâu, số 9 Vô Danh.
Tuy kính râm là hoa hồng kim sắc, nhưng bởi vì là mắt kính phân cực ánh sáng, nên từ góc độ chính diện của Hồ Dữu mà nhìn, hoàn toàn không thể nhìn ra đôi mắt phía sau mắt kính, chỉ có thể nhìn thấy ảnh ngược của chính mình do mắt kính phản quang ra.
Hồ Dữu còn đem mắt kính của cô coi như gương chiếu mà khảy khảy phần tóc mái cứng như thép của mình do lúc trước bị nhà tạo mẫu tóc xịt gôm định hình.
Bản thân Hồ Dữu chính là tóc ngắn, kiểu tóc lưu hành nhất thời đại này chính là xõa tung, trêи tóc vẩy đầy hạt kim tuyến óng ánh, khi lên sân khấu, ánh đèn chiếu rọi xuống sẽ làm cho mái tóc lập loè bảy sắc màu.
Lúc này An Bội Bội đột nhiên đem chìa khóa xe của mình móc ra từ trong túi, ném cho Sở Triều Dương : “Một lát nữa cô lái xe tôi đi, tôi lái xe cô, hẹn gặp nhau ở trạm trong thành.”
Mặt trêи chìa khóa xe có in chữ BMW.
Sở Triều Dương kinh ngạc nhìn cô một cái, An Bội Bội cũng nhướng mày nhìn cô.
An Bội Bội không biết vì sao mà Vô Danh không muốn lộ ra tên thật, cũng luôn mang mặt nạ, nhưng vẫn nguyện ý giúp.
Phân tình này Sở Triều Dương ghi tạc trong lòng.
Cô cười cười, cũng lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, đưa cho An Bội Bội, An Bội Bội cầm chìa khóa xe, “Xe của tôi ở khu E tầng âm một, cô tới rồi ấn nút trêи chìa khóa thì sẽ biết là xe nào.”
Cùng thời có nhiều tuyển thủ như vậy, vốn dĩ Sở Triều Dương chỉ trao đổi phương thức liên hệ cùng với Hồ Dữu và Trương Hinh Tâm, những người khác đều không có, nhưng sự việc ngoài ý muốn lúc này làm ba người trao đổi phương thức liên hệ với nhau, thời điểm ghi chú tên họ đối phương, Sở Triều Dương nói : “Cứ ghi tôi là Dương Dương đi.”
An Bội Bội nghe lời : “Cái gì Dương ?”
“Thái Dương Dương.”
“Được, lát nữa điện thoại liên hệ nhé !”
Hồ Dữu quen lâu như vậy mà cho tới nay, lần đầu tiên cô biết tên họ của Vô Danh, cũng bởi vì đã biết tên cô, quan hệ giữa ba người mạc danh được kéo gần thêm chút.
Sau khi đi ra cửa thang máy, các fans quả nhiên nhận ra An Bội Bội và Hồ Dữu.
Hai người cũng có không ít fans, tuy rằng không chờ được Vô Danh, nhưng có thể chờ được An Bội Bội và Hồ Dữu, fans cũng rất kϊƈɦ động a, một tổ ong chạy tới chỗ hai người ký tên, làm cho Sở Triều Dương bị đẩy