Cổ Duệ Chính đến bên ngoài tiểu khu gọi điện thoại cho Sở Triều Dương, bởi vì bây giờ tự dưng hắn đã trở thành nhân vật nửa công chúng, ngoại trừ vụ bê bối giữa hắn với Lư Du Nhiên hai năm trước kia thì thời gian hắn bị paparazzi nhìn chằm chằm cũng không nhiều, thậm chí mấy năm nay paparazzi đã hoàn toàn quên còn có một người như hắn.
Nhưng hai ngày này, hắn lại nhạy bén phát hiện, lận cận phòng làm việc của hắn đã bắt đầu xuất hiện không ít người xa lạ.
Hắn cũng không có xuống xe chờ ở bên ngoài tiểu khu vì như vậy sẽ mang đến cho Sở Triều Dương những phiền toái không cần thiết.
Trêи đầu hắn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, người mặc một chiếc áo T-shirt trắng cùng với quần jean, đôi mắt thì lại được che kín bằng một chiếc kính râm to tròn.
Không phải gu ăn mặc của hắn kỳ quặc mà hắn làm thế là để đề phòng paparazzi.
Từ buổi sáng hôm nay, khi doanh số album tuần đầu tiên của Vô Danh ra tới, nhóm paparazzi liền như một đám cá mập ngửi được mùi máu tươi, nói gì cũng đều không thể vào đầu được nữa rồi, ngay bên ngoài phòng làm việc của hắn đã có một đống paparazzi ngồi canh với hy vọng có thể phỏng vấn được một chút tư liệu gì đó từ hắn.
Cổ Duệ Chính cứ như là một vật cách điện vậy, hắn chẳng bao giờ chịu tiếp nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào, nhưng đề tài trêи người hắn lại nhiều vô số kể.
Tài tử âm nhạc nổi danh lẫy lừng giới giải trí, bạn gái cũ của tiểu thiên hậu Lư Du Nhiên, tra nam ngoại tình, nhân phẩm bại hoại đi sao chép tác phẩm của người khác, sau hai năm biến mất kể từ lần chế tác album [Thiên sứ], lần này hắn đã quay trở lại chế tác một album có doanh số tiêu thụ nghịch thiên, tuần đầu tiên phát hành đã đạt được hơn ba trăm vạn bản.
Không riêng gì các paparazzi bên truyền thông muốn tìm kiếm hắn, rất nhiều người của các công ty âm nhạc nổi danh, ca sĩ, thiên vương, thiên hậu đều muốn hắn có thể vì bọn họ mà viết một ca khúc.
Album của Vô Danh bọn họ cũng mua về theo, tại vì có một nửa bài hát trong đó là của Cổ Duệ Chính, và theo suy đoán của bọn họ, thì hẳn là nửa còn lại cũng là của Cổ Duệ Chính.
Mỗi một bài hát đều kinh điển đến lóa mắt.
Giá trị con người của Cổ Duệ Chính lập tức tăng gấp bội !
Bọn họ cứ như là đồng loạt quên hết thời điểm tất cả mọi người đều đòi đánh Cổ Duệ Chính hai năm về trước, tránh hắn như tránh tà, trước cửa nhà hắn cũng chỉ có thưa thớt người qua lại.
Bất quá giới giải trí chính là như vậy, tranh danh trục lợi, dệt hoa trêи gấm thì dễ, nhưng đưa than ngày tuyết thì lại chẳng có mấy ai.*
*Dệt hoa trêи gấm thì dễ nhưng đưa than ngày tuyết mới khó : Có thể hiểu, khi người ta sang giàu, thì có rất nhiều người bợ đỡ, nịnh nọt, nhưng khi người ta nghèo khổ rồi thì lại chẳng mấy ai chịu giúp đỡ.
Cổ Duệ Chính không có gì giao tình gì với bọn họ, bọn họ cũng không quen biết hắn, việc gì phải quan tâm tới hắn đâu ?
Ai cũng đều không dễ dàng, ai cũng đều không phải là thánh nhân, hiện tại Cổ Duệ Chính có giá trị lợi dụng, bọn họ tự nhiên lại tìm đến nhà hắn nhiều.
Sự việc hai năm trước làm Cổ Duệ Chính không thầy dạy cũng hiểu được kỹ năng tránh né paparazzi và fans, nhưng hắn vẫn bị paparazzi đuổi kịp như cũ.
Cho đến tận khi hắn phát hiện sau xe có gì đó không thích hợp, hắn mới phát hiện mình bị paparazzi theo dõi, nên khi đi qua tiểu khu của Sở Triều Dương hắn cũng không có dừng lại, mà là tiếp tục đi về hai giao lộ phía trước, mới ngừng xe lại ở ven đường rồi gọi điện thoại cho Sở Triều Dương, thanh âm yếu đuối mang theo vài phần ủy khuất : “Dương Dương.”
Sở Triều Dương bị thanh âm “Dương Dương” ủy khuất vô cùng này của hắn làm cho lỗ tai ngứa hẳn lên, thiếu chút nữa run run một cái, cô hỏi hắn : “Anh làm sao ?”
“Tôi không thể qua đó đón cô rồi.” Tiểu thanh âm của hắn vẫn rất chi là ủy khuất.
Như thế nào tôi lại không biết, Cổ Duệ Chính anh là cái dạng này !
Anh cho rằng anh là Tiểu Trừng Quang sao ?
Tuy vậy nhưng tâm bao dung của Sở Triều Dương đối với bằng hữu vẫn luôn rất mạnh, thanh âm cô cũng không tự giác mà ôn nhu lại, nói chuyện với hắn giống như là nói chuyện với Tiểu Trừng Quang : “Không sao, tôi tự mình lái xe qua cũng được mà, đã nói anh không cần qua đây đón tôi đâu.”
“À.”
À là có ý tứ gì ? Nếu lúc này có gói icon, Sở Triều Dương nhất định sẽ là người da đen có dấu hỏi chấm đầy mặt.*
*Người da đen có dấu hỏi chấm :
“Thế rốt cuộc là anh làm sao vậy ?”
“Bị paparazzi theo dõi.” Ngữ khí của hắn có vẻ rất rầu rĩ, rất khó chịu.
“Vậy hiện tại anh đang ở đâu ?”
Hắn ngẩng đầu nhìn cột mốc đường phía trước : “Đường đông Thẩm Dương.”
“Thôi không sao đâu, không phải áy náy gì cả, trước tiên anh cứ lái xe đến tiệm cơm trước đi, anh đi vào trước, để tý tôi với Tiểu Trừng Quang lái xe qua đó sau, lát nữa sẽ thấy thôi.” Cô quyết đoán mà nói.
Cô Duệ chính làm rơi cả điện thoại, lại thông qua kính chiếu hậu nhìn chiếc xe phía sau kia, mặt đen kịt buồn bực, cứ như là bị hóa thành tượng đá.
Hắn nhẫm chân ga, xe phi như bay, dọc đường đi tay mắt nhanh lẹ, vất vả lắm mới cắt đuôi được chiếc xe ở phía sau, sau đó thật không cao hứng lái xe tới tiệm cơm.
Sở Triều Dương đã tới trước hắn một bước rồi, gọi hai món ăn và một phần canh trứng cho Tiểu Trừng Quang.
Thời điểm Cổ Duệ Chính đến, người phục vụ vừa mới đem canh trứng bưng lên, Sở Triều Dương thuận miệng nhờ hắn : “Lấy hộ tôi một tờ giấy ăn.”
Thấy cô đem khăn đặt trêи chiếc yếm đeo dưới cổ Tiểu Trừng Quang, hắn liền vươn tay ra làm động tác muốn ôm với Tiểu Trừng Quang : “Cô ăn cơm đi, để tôi bế Tiểu Trừng Quang.”
“Không cần.” Hôm nay Sở Triều Dương chạy trối chết ra cửa, nên quên mất việc đem theo thức ăn cho Tiểu Trừng Quang, cô hỏi người phục vụ : “Có chén nhỏ không ? Lại lấy thêm cho tôi một chiếc muỗng ăn cho trẻ nhỏ nữa, cảm ơn.”
“Dạ có, quý khách vui lòng chờ một lát.” Người phục vụ nhiệt tình lễ phép mỉm cười.
Sở Triều Dương đẩy thực đơn cho hắn : “Không biết anh thích ăn cái gì, nên tôi đã gọi trước hai món mình thích ăn, anh lại gọi thêm hai món anh thích ăn đi.”
“Tôi ăn cái gì cũng được.”
Sở Triều Dương : “Gọi đi !”
Cô ghét nhất là người khác nói ‘tùy’,