Trong lúc Bạch Tiêu ngồi suy nghĩ vẩn vơ.
Thì Tống Nhiên đang ngồi thẫn thờ trong phòng khách, dì giúp việc đặt bát canh giải rượu lên bàn rồi rời đi.
Trong căn phòng khách rộng rãi, chỉ còn nghe thấy tiếng đồng hồ đang chạy.
Tống Nhiên gặp mặt trò chuyện với một vài vị khách, sau khi cụng ly và đạt được mục đích.
Dù yến tiệc vẫn chưa kết thúc, nhưng anh ấy vẫn rời đi trước.
Trình Lại Ngọc nói rằng, Cố Minh Chiêu là bạn trai mới của Bạch Tiêu.
Tống Nhiên vắt chéo chân, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào lá trà đang trôi lềnh bềnh trong chén.
Nhắc mới nhớ, Bạch Tiêu đột nhiên thay đổi tính cách, chính xác kể từ ngày hôm họp lớp.
Muốn biết ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, ngoại trừ việc anh ta bỏ rơi cô, sau đó anh ta nhờ Cố Minh Chiêu đưa cô về.
Tống Nhiên thường xuyên không giữ lời hứa với Bạch Tiêu, công việc anh rất bận, lịch trình liên tục thay đổi.
Số lần anh ta bỏ bom Bạch Tiêu nhiều không đếm xuể, mà cô cũng chưa từng để ý điều này.
Thi thoảng cô giận dỗi làm nũng mấy câu, chỉ cần anh ta dỗ dành một chút là cô bỏ qua chuyện này,
Cho nên Bạch Tiêu đột nhiên thay đổi tính cách, chắc chắn không phải do anh ta không đi đến quán bar tìm cô, vậy chắc chắn chỉ có thể là vì Cố Minh Chiêu?
Tống Nhiên lôi điện thoại ra, sau một hồi do dự, anh ta quyết định ấn nút gọi.
Anh ta rất nể người anh họ này, cho dù là xuất thân, năng lực, hay là tính cách.
Nhìn qua có vẻ người anh này rất dịu dàng và vui tính, nhưng không ai biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì.
Cú va đập lần này khá nặng, vì cơ thể không được khỏe, nên tình cách thay đổi thất thường, anh chỉ có thể dùng cánh tay trái để xử lý công việc, nên hiệu suất rất kém.
Đang tập trung xử lý công việc, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, anh khẽ nhíu mày lại.
Khi nhìn thấy tên người gọi, anh cầm cốc nước lên uống để tĩnh tâm lại, sau đó cầm điện thoại lên nghe.
"Anh họ, anh đang ở đâu? "
"Ở nhà, đang ngồi làm việc.
"
Giọng nói đối phương vẫn rất bình tĩnh, Tống Nhiên khẽ nuốt nước miếng, lẩm bẩm nói: "Anh đã đi bệnh viện khám chưa? Tay của anh vẫn ổn chứ? "
"Chỉ bị trật khớp thôi, tôi đã đỡ hơn rồi.
"
" Trình Lại Ngọc là bạn học của em, hôm nay em mời cô ấy đến dự tiệc cùng với em, cô ấy không biết anh là anh họ của em.
" Tống Nhiên vừa nói, vừa cẩn thận quan sát động tĩnh ở đầu dây bên kia, "Cô ấy nhờ em gửi lời xin lỗi đến anh.
"
"Cô ta có biết hay không biết việc tôi là anh họ của cậu, đâu có liên quan gì đến việc cô ta làm tôi bị thương.
"
"......!Anh không định bỏ qua chuyện này?"
"À, đó là chuyện đương nhiên.
" Cố Minh Chiêu ngừng gõ bàn phím, "Cậu có chuyện gì muốn hỏi thì cứ nói thẳng ra.
"
Tống Nhiên ngạc nhiên, "Anh, anh đang rất tức giận? "
"Nếu cậu không chịu nói ra thì tôi xin phép cúp máy, tôi phải giải quyết xong công việc.
" Cố Minh Chiêu bình tĩnh nói, " Tôi đang rất buồn ngủ.
"
"Này, anh chờ em một chút, em vẫn chưa nói xong mà.
" Tống Nhiên cầm cốc trà lên uống, vào thẳng vấn đề, "Anh, anh nhận mình là bạn trai của Bạch Tiêu? "
"Tiếp tục đi? "
Tống Nhiên ngạc nhiên nói: "Anh, anh đang nghiêm túc? Chuyện xảy ra khi nào, rõ ràng anh biết em với cô ấy đang......"
"Thế cô ấy là gì của cậu? " Cố Minh Chiêu lạnh lùng cắt ngang lời nói của anh ta.
"............"
Là gì nhỉ? Đúng rồi, chả là gì cả.
Tống Nhiên cứng họng, anh ta cũng không hiểu vì sao, nhưng anh ta đang cảm thấy rất tức giận, vì nhận ra mình đã bị Bạch Tiêu lừa, hay lo lắng người anh họ này sẽ mục tiêu tiếp theo của cô.
Lần trước, lúc Bạch Tiêu gào khóc làm loạn ở trong quán bar.
Tống Nhiên mơ hồ nhận ra cô không phải là người dịu dàng như những gì cô thể hiện, điều mà cô đang ẩn giấu đã vi phạm điều cấm kỵ trong lòng Tống Nhiên.
Vì để tránh gặp phải rắc rối, Tống Nhiên vốn định nói lời chia tay, nhưng không ngờ lại dây dưa đến tận bây giờ.
"Anh, tính cách cô gái này rất kỳ quặc, anh không hiểu cô ấy đâu.
" Tống Nhiên hít thở một hơi thật sâu, "Cô ấy làm như vậy vì muốn trả thù em.
"
"Cậu nghĩ mình rất hiểu cô ấy? "
"Đương nhiên rồi, dù gì em cũng quen biết cô ấy suốt 3 tháng này.
"
"Vậy cậu nghĩ lý do vì sao cô ấy lại muốn trả thù cậu? " Cố Minh Chiêu hỏi, " Chỉ vì vị Trình tiểu thư kia là bạn gái bây giờ của cậu? "
Tống Nhiên gãi đầu, lúng túng nói: " Không phải, anh đừng có đoán mò.
"
Cố Minh Chiêu bật cười thành tiếng: " Tôi không có hứng thú với mấy chuyện tình cảm của cậu.
Bạch Tiêu là con gái của bạn ba tôi.
Tôi không quan tâm giữa cậu và cô ấy đã xảy từng ra chuyện gì, từ nay về sau, cậu không được phép đi đến tìm cô ấy.
Cũng may, cô ấy đã phân rõ giới hạn với cậu.
Chuyện tối nay, tôi tạm thời bỏ qua cho cậu và vị Trình tiểu thư kia, về sau hai người không được đi đến làm phiền Bạch Tiêu.
"
Tống Nhiên ngơ ngác, một lúc sau mới tiêu hóa hết lời của Cố Minh Chiêu, anh ta ngạc nhiên hỏi: "Bạch Tiêu là con gái của bạn bác? Là ai vậy? Tại sao cô ấy không nói cho em biết.
"
"Chuyện này không liên quan gì đến cậu.
" Cố Minh Chiêu nhấn mạnh từng câu từng chữ, "Tạm biệt.
"
Nói chuyện điện thoại xong, sự nghi ngờ của Tống Nhiên không hề giảm bớt ngược lại còn tăng thêm.
Anh ta hiểu rõ tính cách của Cố Minh Chiêu, và biết những gì Cố Minh Chiêu nói đều là sự thật.
Đúng lúc này, Trình Lại Ngọc gọi điện báo tin đã đến nơi an toàn, nhân tiện gửi lời xin lỗi đến chuyện tối nay.
Nhịp tim của Tống Nhiên đập ngày càng nhanh, cả hai vui vẻ nói chuyện điện thoại.
Kể từ ngày Trình Lại Ngọc xuất hiện, Tống Nhiên đã trải qua cảm giác từ trước đến nay chưa từng gặp, một cô gái dịu dàng, thuần khiết, ngây thơ, khiến cho anh ta không thể kiềm chế được, anh ta muốn tiến lại gần làm quen với cô ấy, nhìn thấy cô ấy anh ta lại nhớ năm tháng của tuổi học trò.
Cũng như giảm bớt sự căng thẳng của công việc và cuộc sống.
Tống Nhiên nhìn chằm chằm vào điện thoại, lại nhớ đến lời nói lúc nãy của Cố Minh Chiêu, anh ta bực bội gãi đầu.
Chẳng lẽ những gì anh họ nói đều là sự thật, "đi đêm lắm có ngày gặp ma"!
***
Buổi sáng ngày hôm sau, Bạch Tiêu đứng chờ trước cửa chung cư nhà Cố Minh Chiêu.
Mặc dù Cố Minh Chiêu nói cứ dựa theo thời gian đi làm của cô, nhưng cô không thể tự ý quyết định như vậy, nên cô đã đi từ rất sớm.
Cô vừa bước xuống xe, Bạch Tiêu lôi điện thoại ra cho Cố Minh Chiêu, cô bảo anh đi xuống chỗ cô để xe, sau đó cô đưa anh đi làm luôn.
Cố Minh Chiêu khẽ ừ một tiếng, giọng điệu của anh có gì đó không ổn lắm.
"Có chuyện gì vậy? " Bạch Tiêu hoảng hốt.
"Tôi không mặc được quần áo.
" Cố Minh Chiêu thở dài nói, "Em có thể đưa cho tôi lời khuyên được không? "
"............"
Lại bày trò.
Vừa sáng ngày ra đã gây chuyện!
Bạch Tiêu giơ tay lên nhìn đồng hồ, "Chờ tôi một chút, tôi sẽ đi lên giúp anh.
"
Cố Minh Chiêu ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách, một tay bị thương thì đang giữ áo sơ mi, tay còn lại thì đang đánh máy.
Bạch Tiêu vừa bước vào cửa, anh liền ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó lại cúi xuống nhìn chiếc áo sơmi, như thể nếu cô không chịu đi lên đây giúp anh thì anh cứ ngồi lì ở đó.
"Anh đã ăn sáng chưa? " Bạch Tiêu đi ngang qua, thuận miệng hỏi thăm.
"Anh sẽ ăn sáng ở công ty, anh đã nhờ thư ký mua hộ.
" Cố Minh Chiêu mỉm cười nói, "Sáng nay lúc thức dậy em cảm thấy thế nào? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? "
Đau, đau chết đi được, cơn đau kéo dài suốt cả đêm.
Giống như có ai đó nhốt cô vào trong bao tải đánh đập cả đêm.
Nhưng Bạch Tiêu nào dám than thở ở trước mặt người đang bị thương, cô lên tiếng: "Tôi vẫn ổn, còn anh đã đỡ hơn chưa? "
"Á, đau quá, không biết bao giờ tôi mới khỏi bệnh.
"
"......!Đứng dậy, tôi giúp anh mặc quần áo.
"
Cố Minh Chiêu khóe môi khẽ nhếch lên, ngoan ngoãn đứng dậy, còn nhếch tay trái lên để cô thuận tiện hơn.
Cố Minh Chiêu sở hữu chiều cao rất lý tưởng, khi đứng gần anh người khác sẽ cảm thấy rất áp lực.
Đột nhiên, Bạch Tiêu rất muốn lời nói cảm ơn anh, bởi vì lúc nào anh cũng thích trêu chọc cô, nên cô cảm thấy anh rất thân thiện và dịu dàng.
Bạch Tiêu cởi áo ngủ Cố Minh Chiêu ra, và đặt nó lên ghế sofa, cô nhìn lướt qua cánh tay phải của anh, vết thương có vẻ đã đỡ hơn rất nhiều.
Ngay cả khi cô đã nhận ra, Bạch Tiêu giả bộ như mình không biết, nếu anh thích diễn cô sẽ phối hợp diễn cùng anh.
Bạch Tiêu dịu dàng cầm áo sơ mi lên, cô giúp anh mặc áo, và tránh đụng vào vết thương của anh.
Cố Minh Chiêu cúi xuống nhìn thấy cô đang tập trung cài cúc áo cho anh, dịu dàng hỏi: "Có phải em nhìn thấy chiếc áo sơmi này rất quen đúng không? "
Đúng lúc này, cô đã cài xong khuy áo cho anh, Bạch Tiêu bẻ cổ áo, "Quen, hình như đây là áo ngày hôm qua anh mặc đúng không, tại sao chưa giặt đã mặc lên người?"
Bây giờ cô đã có nhìn khác về vị thiếu gia này, dù gì cũng là tổng giám đốc của một công ty lớn lại ở trong căn hộ nhỏ xíu, không có lái xe riêng, đến cả trang phục cũng tự tay giặt lấy, đỡ tốn tiền thuê người giúp việc.
"............" Cố Minh Chiêu im lặng, anh hít thở một hơi thật sâu, "Đây là chiếc áo anh mặc vào tối hôm chúng ta uống rượu say.
Với lại, ngày hôm qua anh mặc áo sơ mi màu đen.
"
"............"
"Em không chỉ trí nhớ kém, thị lực kém nốt.
"
Trên đường đi, hai người vui vẻ nói chuyện, từ chuyện công việc cho đến sở thích hàng ngày, cả hai rất ăn ý không chủ động nhắc chuyện xảy ra tối qua.
Bạch Tiêu đã hoàn thành xuất sắc công việc của tài xế, còn một phút nữa là đến giờ vào làm, cô vừa kịp chạy đến công ty, tình cờ cô nhìn thấy Lục tổng đang ngồi buôn chuyện với mấy người đồng nghiệp.
Bởi vì ngày hôm qua cô lý do chính đáng, nên Lục Chi Hằng không trách việc Bạch Tiêu tự ý rời đi.
Nhưng anh ta vẫn cảm thấy buồn, ngày hôm nay anh ta mặc bộ quần áo mới đến công ty, ai đi qua cũng khen.
Nhưng Bạch Tiêu thậm chí còn không thèm để mắt tới.
"Này, hôm qua khách hàng nào bị thương, đã có chuyện gì xảy ra? " Lục Chi Hằng chạy theo phía sau, vội vàng hỏi.
"Là tổng giám đốc của một công ty lớn, anh ta bị trượt chân ngã cầu thang"
" Hả??? "
"Không sao đâu, cậu nhanh chóng đi chuẩn bị tài liệu đi.
" Bạch Tiêu mở cửa phòng làm việc ra, cô giơ tay lên để trước mặt Lục Chi Hằng, " Sắp đến giờ vào học.
"
Đây cuộc họp cấp cao mỗi tháng một lần, ngày hôm nay mọi người thảo luận về vấn đề tuyển nhân sự.
Công ty ngày càng phát triển, nhu cầu tuyển dụng nhân sự ngày càng cao, nhưng vẫn đảm bảo chất lượng.
Năm nay, công ty đã ký kết được rất nhiều bản hợp đồng lớn.
Năm sau, công ty định hướng phát triển và hợp tác với các công ty có vốn đầu tư nước ngoài.
Trước đây, công ty chủ yếu hoạt động ở lĩnh vực tư vấn và kế toán.
Năm nay, Thẩm tổng đề nghị công ty chuyển sang hoạt động lĩnh vực thuế.
Họ sẽ ưu tiên tuyển dụng những nhân viên có kinh nghiệm, ngoài ra họ còn tuyển dụng những sinh viên mới ra trường hoặc đang đi thực tập.
Bạch Tiêu: "Năm này tôi cần tuyển thêm 3 nhân viên mới.
"
Hứa Thịnh đang uống nước, suýt chút nữa thì sặc: " Ít thế, tôi cần tuyển thêm 8 nhân viên.
"
Trần Xán giơ tay lên: "Tôi đã bàn bạc trước Thẩm tổng, vì năm nay công ty định mở phòng làm việc tư vấn thuế, nhân sự không đủ, nên tôi sẽ tuyển thêm 15 người.
"
Thư ký hành chính khẽ nhếch khóe môi lên, tay vẫn chăm chỉ ghi chép, nếu người nào tình cờ ngang qua, còn tưởng mấy người này định mở lớp mẫu giáo.
Lục Chi Hằng ngáp một cái: "Ngày hôm qua, tôi đã ngồi nói chuyện với một vị giáo sư nổi tiếng của đại học XX, ông ấy nói chất lượng sinh viên ra trường năm này rất tốt, hầu như đều nhận được bằng giỏi.
"
Mọi người cùng nhau thảo luận, một nhóm sẽ đi đến các trường học nổi tiếng vừa quảng bá công ty vừa tuyển nhân sự.
Còn một nhóm kết hợp với phòng nhân sự, mở một cuộc tuyển dụng nhân sự cả online lẫn offline.
Lục Chi Hằng dùng bút gõ lên mặt bàn, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, anh ta đề xuất nên ngừng tuyển dụng thư ký và yêu cầu chuyển mấy thư ký đi sang làm phòng tài chính hoặc kế toán.
Bạch Tiêu nhấp một ngụm cà phê, bình tĩnh hỏi: "Cậu không đủ tiền trả lương cho họ? "
"Lần trước, có một cậu nhóc nói mình rất bận nên đã từ chối đến công ty chúng ta thực tập, cậu quên chuyện đó rồi sao? " Lục Chi Hằng nhìn lướt qua những người đang ngồi trong phòng, thấy mọi người vẫn đang mải nói chuyện, anh ta lập tức chuyển chỗ ngồi đến gần Bạch Tiêu, hạ thấp giọng nói xuống, "Để tránh mắc sai lầm như lần trước, lần này chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ.
"
"Vậy cuối tuần này, chúng ta cứ làm đúng như kịch bản đã bàn trước.
Vì sao cậu lại gấp như vậy? " Bạch Tiêu tò mò hỏi.
"Bởi vì chàng trai kia rất thích sự lãng mạn.
"Lục Chi Hằng rất lo lắng không biết lần này sẽ thành công hay thất bại, "Tôi sợ rằng ngày mai lúc trên đường đến trường chẳng may cậu nhóc đâm trúng cô gái, rồi còn tưởng cô gái đó định mệnh đời mình.
Thì không phải chúng ta lại chậm chân một bước."
"???? "
Không hổ danh là một nhân viên xuất sắc yêu nghề, cẩn thận từng li từng tí một.
Bạch Tiêu cũng cảm thấy anh ta nói rất đúng.
Bạch Tiêu đã xử lý nốt mấy vị khách mà nguyên chủ để lại, đây là nhiệm vụ cuối cùng, cô nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ công việc lên.
Sau đó dần cho mình một kỳ nghỉ lấy lại sức để chuẩn bị cho cuộc chiến sống còn.
Cô phải phục vụ chu đáo vị khách cuối cùng này trước khi "cô rửa tay gác kiếm".
Từ khi cô dần làm quen được với thân phận mới, khối lượng công việc nhiều hay ít đối với Bạch Tiêu chỉ là những hạt cát.
Bây giờ đang là mùa ế hàng, bạn có thể cầm cốc cà phê nhâm nhi và ngồi ngắm nhìn khung cảnh thành phố.
Sau khi giải quyết xong công việc, thấy thời gian vẫn còn sớm, mọi người bắt đầu ngồi buôn chuyện.
Tuần trước, Trần Xán mới đi dự đám cưới của chị em họ, tình cờ được sắp ngồi chung bàn với mấy em gái cấp ba, mấy cô gái fan hâm mộ của diễn viên nam nổi tiếng, suốt cả buổi lễ Trán Xán bị bọn họ ép xem phim cùng.
Ảnh đế kết hợp với tiểu hoa đán, vừa có nhan sắc và vừa có diễn xuất.
Đặc biệt diễn viên nam đó là hình mẫu lý tưởng các ông chú trung niên cần học tập theo.
"Hóa ra bây giờ cậu cũng đã là ông chú trung niên? " Hứa Thịnh phun ngụm cà phê ra bàn, nở nụ cười đắc ý.
Trần Xán xấu hổ lấy tay che mặt lại, "Đúng vậy, thực ra tôi nghĩ mình vẫn còn rất trẻ, nhưng kể từ khi sau khi xem xong bộ phim này, tôi nhận ra đối với các cô gái trẻ bây giờ mình trở thành một ông chú già nua.
"
Bạch Tiêu phấn khích hỏi, "Cậu còn nhớ tên bộ phim đó không? Diễn viên chính là ai? "
"Chờ tôi tra baidu...!Tên bộ phim: Kỷ niệm mùa hè, diễn viên đảm nhận vai nữ chính là Trình Lại Ngọc, còn diễn viên đảm nhận vai nam chính......"
"Tôi bận chút việc, tôi đi về phòng làm việc trước.
"
Bạch Tiêu mặt không cảm xúc, vội thu dọn tài liệu, rời đi với tốc độ ánh sáng.
Những nghệ sĩ hàng đầu của giới giải trí dù có bất kỳ thế giới nào cũng giống hệt nhau, ngày nào em cũng nhìn thấy họ xuất hiện trên bản tin hot search, nhất là khi họ thông báo có hoạt động mới.
Lục Chi Hằng không có hứng thú với giải trí, cũng không có hứng thú làm quen với cô gái trẻ, vội đứng dậy cầm theo tài liệu, chạy theo Bạch Tiêu.
Hứa Thịnh tay để lên bàn, nghiêng đầu qua hỏi, "Ai là người đảm nhận vai nam chính? "
"Là......!Tống Nam.
"
Từ sau buổi tiệc tối qua, trong đầu của Lục Chi Hằng bây giờ toàn là công việc.
Hôm qua anh làm quen được nhiều vị khách mới, từ sáng đến giờ có 5 vị khách đã chủ động liên hệ với anh ta, dựa theo những gì anh ta đoán, số lượng này sẽ có tăng thêm.
Chuyện xảy ra