*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trước khi đi, ngón cái còn không bỏ mà vuốt nhẹ bờ môi mềm mại của cô một lượt, vết chai mỏng ở giữa ngón cọ sát khiến môi cô thấy ngứa ngáy.
Trán của Cố Cẩm bỗng hiện lên Chữ thập (1)! (2)
(
1) Trán chữ thập: Người có trán chữ thập được định sẵn là người có mệnh phú quý, kiếm tiền dễ như trở bàn tay. Người đã đến tuổi trung niên, thì ngân khố rộng mở, không chỉ nguồn lực tài chính mở rộng mà còn có số làm quan. Cuộc sống đã được định trước là không ngăn cản được phú quý, phúc lớn mạng lớn.Cô thở một hơi thật dài, chưa từng cảm thấy được hô hấp lại là một chuyện tuyệt vời như thế.
Sức lực bên hông theo cô thở ra hít vào, mà thoáng chốc nới lỏng ra không ít, ánh sáng trong mắt Cố Cẩm chợt lóe.
Đây là do anh buông lỏng đấy.
Đầu cô chợt hất lên, đập vào cằm của người đàn ông, đồng thời gót chân ở dưới dùng sức nghiền ở mu bàn chân của hắn. Hai nơi trên dưới của người đàn ông đều bị đau, liền khó chịu rên rỉ một tiếng, tay lại nhanh chóng nắm lấy cổ tay thoát ra của cô.
Khá lắm, Cố Cẩm nghiến răng.
Đầu gối hung hăng đưa lên một cái, dùng 80% sức lực.
Người đàn ông hít ngược một hơi khí lạnh, lòng bàn tay không tự chủ được mà buông ra, tê liệt ngã xuống đất.
Cố Cẩm quay đầu lại cười lạnh một tiếng, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Trong bóng tối nhìn không rõ khuôn mặt của người đàn ông, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề, cùng một đôi mắt Sói rực rỡ.
Chạy chưa được hai bước, thấy người ở bên trong cũng không có đuổi theo, Cố Cẩm mới thở phào nhẹ nhóm.
Đám người ở trên hành lang nhìn cô một cách kỳ quái, Cố Cẩm nhìn cái bóng trên tường, kiểu tóc cô lộn xộn, váy cũng nhăn lại.
Sợ bị theo dõi rồi trả thù, nên cô không dám vào nhà vệ sinh để sửa sang lại, đành phải lấy tay tùy tiện sửa lại một chút.
Trên đường quay về phòng bao, Cố Cẩm đặc biệt liếc nhìn biển số phòng, liền cảm thấy bó tay.
Chỉ thấy biển số được treo trên phòng, đều cùng số 6 và 9. Hơi không chú ý, sẽ vào sai phòng.
Lại nói, ông chủ nhà hàng này tùy hứng như vậy, còn có thể mở tiếp được sao?
Cô không biết, đây là hứng thú xấu xa của ông chủ Ngọc Thanh Các. Cố tình nhìn bộ dạng lúng túng khi vào nhầm phòng của những vị khách, mặc dù mọi người đều bị trêu chọc, nhưng cũng không trách được lên đầu nhà hàng. Hơn nữa đồ ăn ở Ngọc Thanh Các có tiếng là mỹ vị, mọi người không cản được sự dụ hoặc của thức ăn ngon, đều lần lượt tới đây. Đến nhiều lần, liền thành thói quen.
Liên tục xác nhận đúng số cửa rồi, Cố Cẩm mới dám đẩy cửa ra đi vào.
"Hai người..." Một tay cô còn đặt ở trên tay cầm cửa, mở to hai mắt mà nhìn.
Ngay sau đó, cô lắc đầu liên tục, giống như không thể tin được cảnh tượng mà cô tận mắt nhìn thấy, đóng cửa lại rồi chạy đi.
Tiếng kinh hô của cô khiến cho đôi nam nữ đang đắm chìm trong cái ôm bỗng tỉnh lại.
Trình Hân đẩy người đàn ông ôm cô vào trong ngực ra, vội vàng đuổi theo, ngăn trước mặt Cố Cẩm rồi giải thích: "Tiểu Cẩm, em đừng hiểu lầm, bọn chị không có gì hết."
Thấy sắc mặt cô lạnh lùng, Trình Hân liền dứt khoát bắt đầu lôi kéo cô, giải thích dài dòng lải nhải không đầu không đuôi.
Cố Cẩm hít ngược một hơi khí lạnh.
Vừa rồi tinh thần vẫn còn đang căng thẳng, nên không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái. Lúc này bị Trình Hân lôi kéo tay, cổ tay đau một trận như bị kim châm muối xát.
Trong thời gian ngắn, hai bên đường đã có vài người đứng xem náo nhiệt, Cố Cẩm không quen làm trò cười cho người khác, ánh mắt như giết người, lạnh giọng nói: "Buông ra."
Có một câu nói, càng là người ôn nhu, thì khi tức giận lại càng đáng sợ.
Giữa Trình Hân và Cố Cẩm, tuy nói Trình Hân lớn hơn vài tháng, nhưng không thể nói bất kỳ kẻ nào nhìn vào, thì người sắm vai chị gái trong hai người vẫn luôn là Cố Cẩm.
Bởi vì Cố Cẩm luôn thận trọng chu đáo, cho tới bây giờ nói chuyện vẫn luôn khẽ khàng nhỏ nhẹ, chưa bao giờ thấy cô cũng có lúc tức giận và không kiên nhẫn.
Trình Hân sống chung một chỗ với cô vài năm, đây là lần đầu tiên Cố Cẩm nói lời tàn nhẫn với cô, không khỏi ngây ra, thuận theo mà buông tay.
Nhưng tính tình của cô luôn kiêu căng, chỉ có người khác dỗ cô, lúc nào thì cô phải đi dỗ người khác? Càng không nói đến người được dỗ, lại là Cố Cẩm vẫn luôn vâng theo mệnh lệnh của cô?
Phản ứng lại, cô càng nghĩ càng tức giận, mắt thấy nịnh nọt cả buổi, mà Cố Cẩm cũng không đưa bậc thang ra, mặt liền sầm xuống.
Em và Thiệu Sùng là do chị làm mối mới thành đôi đấy!
Nếu không phải chị giới thiệu Thiệu Sùng cho em, với cái tính cách của em, làm sao có thể tìm được một người đàn ông có gia thế, tướng mạo mọi thứ đều tốt như Thiệu Sùng?
Hôm nay chị chỉ mượn bờ vai của anh ấy để khóc lóc kể lể một cái, em cũng không bằng lòng, chẳng lẽ tình chị em nhiều năm như vậy chỉ là nhựa plastic (2) thôi sao?
(2) Tình chị em như nhựa plastic: Đây là câu nói lưu hành trên Internet, dùng để hình dung tình cảm giữa bạn tốt giống như bông hoa được làm từ nhựa dẻo vĩnh viễn không héo tàn, bên trong lại lục đục nội bộ, nhìn thì thân mật nhưng sau lưng âm thầm trở mặt nói xấu nhau.Ngây ra mấy giây, trong đầu cô đã nhiều thêm vài khúc cua.
Đợi lúc cô phục hồi tinh thần lại, Cố Cẩm đang bóp lấy cổ tay bị tụ máu.
Cánh tay trắng nõn ở dưới ánh đèn phát ra ánh sáng trong suốt, vài dấu vết màu xanh chói mắt ở giữa tay càng dễ khiến người khác chú ý.
"Tiểu Cẩm, em... Bị thương?" Cô kinh ngạc nói lắp, "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Rốt cuộc cũng là bạn tốt nhiều năm, vừa thấy em họ bị thương, cơn giận vừa đông lại liền tiêu tán như khói, chỉ còn lại sự quan tâm.
Cố Cẩm vuốt cổ tay, đuôi lông mày hơi nhướng lên, trong lòng thầm nói không may.
Vòng huyết ngọc (3) cô đeo ở tay trái bị mất rồi!
(3) Vòng huyết ngọc:Nếu là vòng tay bình thường thì thôi đi, bây giờ cô cũng không thiếu tiền, trong thẻ vẫn còn hơn mười vạn, bị mất nhiều lắm thì đau lòng một lúc thì thôi.
Hết lần này tới lần khác cái vòng tay kia không chỉ có chất lượng thuần chất, ý nghĩa lại càng phi thường -- chính là di vật mà bà ngoại Cố Cẩm đã truyền cho mẹ của cô.
Nói đến nhà ngoại của Cố Cẩm, đó là một gia tộc lớn. Tổ tiên có tới hai lần tiến sĩ vào cuối triều đại Mãn Thanh (4), trong nhà rất có nội tình.
(4) Triều đại Mãn Thanh: Nhà Thanh, là một do dòng họ (
Aisin Gioro) ở thành lập. Khi đó, Mãn Châu là một địa danh nằm tại phía bắc và phía Đông Bắc. Hiện nay, vùng đất này bị phân chia giữa khu vực với. Nhà Thanh cũng là triều đại phong kiến cuối cùng trong và.
Triều đại này từng được tộc người (đứng đầu bởi) xây dựng với quốc hiệu Đại Kim vào năm tại Mãn Châu - sử sách gọi là nhà Hậu Kim (để phân biệt với cũng của người Nữ Chân, từng tồn tại vào thế kỷ 12-13). Cho đến năm 1636, đổi quốc hiệu thành Đại Thanh (chữ Hán: 大清; bính âm: Dà Qīng), và mở rộng lãnh thổ vào lục địa cũng như các khu vực xung quanh. Nhà Thanh chinh phục và trở thành triều đình cai trị của: (1644-1659), (1683), (1691), (1751), (1759); hoàn thành.Trong thời gian trị vì, nhà Thanh đã củng cố quyền quản lý của họ đối với Trung Quốc, hoà nhập với, và đạt tới tầm ảnh hưởng cao nhất của. Tuy nhiên, sức mạnh quân sự của họ đã giảm trong, và phải đối mặt với sức ép từ bên ngoài, nhiều cuộc nổi loạn và những thất bại trong chiến tranh, nhà Thanh tàn tạ từ sau nửa cuối thế kỷ 19. Nhà Thanh bị lật đổ sau cuộc khi hoàng hậu nhiếp chính khi ấy là, đối mặt với nhiều sự phản kháng buộc phải thoái vị nhân danh vị hoàng đế cuối cùng, ngày năm.Trải qua triều đại bị diệt, chiến tranh loạn lạc rồi thành lập đất nước, đến thế hệ của ông bà ngoại cô, dân số trở nên mỏng manh.
Tài sản trong lúc chiến loạn cũng bị thất lạc hầu như không còn.
Lúc bà ngoại còn trẻ thì thân thể từng bị thương, chỉ sinh được hai chị em Lý Minh Hà và Lý Minh Hồng.
Sau khi lớn lên chia ra gả cho Cố Trường Thịnh dạy học và Trình Vạn Nham làm kinh doanh. Một người là giáo sư đại học phu xướng phụ tùy (5), một người lại thành phu nhân nhà giàu trong xã hội thượng lưu.
(5) Phu xướng phụ tùy: Cảnh đầm ấm, thuận hòa trong gia đình thời trước, chồng đề xướng việc gì, vợ cũng đều nghe và làm
theo.Trước lúc bà ngoại qua đời, đã lấy một cặp vòng ngọc còn sót lại chia ra cho hai chị em mỗi người một cái.
Mấy tháng trước, lúc Cố Cẩm qua sinh nhật tuổi hai mươi, mẹ Cố Lý Minh Hà đã lấy vòng ngọc làm quà sinh nhật để tặng cho cô, đặc biệt dặn dò cô phải bảo quản thật tốt, sau này còn truyền lại cho nhiều đời.
Sáng hôm nay lúc ra cửa, Cố Cẩm đã chọn xong quần áo, nhưng không có trang sức phù hợp để phối.
Nguyên chủ khác với Cố Cẩm, cô ấy theo chủ trương thanh lịch đơn giản, không muốn đeo thêm đồ trang sức rườm rà diễm lệ, cũng chưa bao giờ đặt mua.
Từ trước đến nay Cố Cẩm có yêu cầu rất cao đối với bề ngoài của mình, ở nhà như thế nào thì cũng được, nhưng đi ra ngoài thì cần phải gọn gàng xinh đẹp như Nữ Vương!
Hôm nay hạ thấp phong cách, thành nữ phụ, điều kiện tiên quyết phải là không nguy hiểm tới tính mạng, cũng chỉ có thể "Hơi" kiềm chế lại sự giận dữ trong nội tâm kia của cô.
Không còn lựa chọn nào khác, liền đeo cái vòng tay kia lên.
Ai mà nghĩ đến chỉ đeo ra ngoài ăn một bữa cơm, nó liền bị mất!
Linh quang chợt lóe, Cố Cẩm nhớ tới sau khi cô đá vào tên biến thái kia, lúc rút tay rời đi khó tránh sẽ không cẩn thận.
Cô nhìn chằm chằm vào dấu vết ở trên cổ tay, rồi lâm vào trầm tư.
Chẳng lẽ...
Lúc người nọ bắt lấy tay cô, túm được vòng tay của cô về, rồi liền thuận tay tuốt vòng tay của cô xuống?
Cố Cẩm cố ý đi phòng bao kia nhìn kỹ lại một chút, nhưng lúc ấy cô lại không nhớ rõ cô đã đi vào căn phòng nào.
Trình Hân thấy Cố Cẩm không trả lời, rõ ràng còn đang tức giận, liền có chút không biết nên làm thế nào.
Vừa nhấc mắt lên, Thiệu Sùng bị cô vội vàng đẩy ra đang chậm rì rì đi tới từ phòng bao, so với Trình Hân hoang mang luống cuỗng, thì anh lại bình tĩnh hơn nhiều.
Nhíu mày liếc mắt nhìn người xung quanh, đầu tiên hắn nói vài câu đuổi người đi, rồi mới hỏi: "Các em làm sao vậy?"
"Vừa rồi em không cẩn thận khiến tay Tiểu Cẩm bị thương." Trình Hân cúi đầu xuống, nhanh chóng nói ra.
Cố Cẩm nhấc mí mắt lên, miệng giật giật, muốn nói ra tình hình thực tế, nhưng rồi lại không nói gì cả.
Cô đột nhiên ý thức được, đây là một cơ hội!
Một cơ hội tốt để rời xa nữ chính và nam phụ!
Cô phải nắm lấy.
Thiệu Sùng nhìn theo ánh mắt tránh né của Trình Hân, vài vết niết đáng sợ liền đập vào mi mắt.
Sức lực của Trình Hân lớn như vậy sao?
Như vậy, anh muốn nói gì đó vì Trình Hân, nhưng cũng nói không nên lời.
Đúng vào lúc này, điện thoại của Trình Hân lại vang lên.
Cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, vòng qua đám người đi nghe điện thoại.
Dựa vào phản ứng của cô, Cố Cẩm suy đoán, cuộc điện thoại kia là do Cảnh Hạo gọi tới.
Quả nhiên, hai phút sau, Trình Hân trở lại, trên mặt không nén được sự vui mừng.
Cô nâng cằm lên, vẻ mặt ngạo nghễ nói: "Tiểu Cẩm, vừa nãy thật sự em đã hiểu lầm rồi. Chị và Cảnh Hạo có chút mâu thuẫn nhỏ đã cãi nhau, Thiệu Sùng vì an ủi chị, nên mới cho chị mượn bờ vai để dựa vào."
Ha ha.
Trong lòng Cố Cẩm lật ra một cái khinh thường sâu sắc, yên lặng oán thầm.
Nhưng trên mặt lại tin lời cô nói, thoáng hòa hoãn sắc mặt.
Thấy thái độ của Cố Cẩm vất vả lắm mới buông lỏng, Trình Hân liền rèn sắt khi còn nóng: "Cảnh Hạo nói, anh ấy lập tức tới đón chị. Em xem, anh ấy đối với chị tốt như vậy, đã có anh ấy thì chị làm sao có thể lại đi thích người khác được chứ!"
Thoáng chốc, sắc mặt Thiệu Sùng giống như bị bảng màu (6) lật úp lại, xanh hồng đan xen, cực kỳ đẹp mắt.
(6) Bảng màu là một bảng so sánh đạo văn với văn bản gốc. Đây là một công cụ hữu ích để giải thích liệu một bài viết có đạo văn hay không. Nó được đặt tên như vậy vì nó tương tự như bảng màu thực tế. Bảng màu chủ yếu ở dạng bảng. Văn bản bị nghi ngờ là đạo văn và văn bản gốc sẽ được lấy ra các đoạn ngắn tương tự và tiến hành phân loại và so sánh cả hai bản, và các câu tương tự được đánh dấu bằng màu sắc sống động. Giải thích có thể được đính kèm theo sở thích của tác giả. Tương tự như Turnitin (hệ thống so sánh giấy học thuật). Tuy nhiên, bảng màu không phải là một phần mềm mà là một sản phẩm hoàn toàn do cá nhân làm ra, có thể giải thích một cách hiệu quả liệu bài báo có đạo văn hay không, làm cho nó rõ ràng trong nháy mắt. Nó cũng có chức năng hiển thị và mô tả.***
Xe dừng lại ở tiểu khu.
Thiệu Sùng đi vòng qua đầu xe mở cửa, Cố Cẩm cởi giây an toàn ra rồi xuống xe.
"Trên người của em có vết thương, mau vào nghỉ ngơi thật tốt đi."
Cố Cẩm nhỏ giọng ừ một tiếng, trên người cô tản ra vị thuốc nhàn nhạt, ngửi vào không thấy gay mũi, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy rất an tâm.
Đã hơn năm giờ chiều rồi, mặt trời sắp lặn xuống phía tây núi, gió nhẹ thổi khiến lá phong gây ra tiếng xào xạc.
Thỉnh thoảng có một đôi tình nhân, tay trong tay dựa vào nhau bước vào nhà trọ.
Mọi thứ tốt đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
Cố Cẩm đi về phía trước hai bước, vào một giây trước khi bước lên bậc thang, bỗng nhiên xoay người.
"Thiệu Sùng."
Thiệu Sùng nghe tiếng liền ngẩng đầu, cười hỏi: "Còn có việc gì sao?"
Chỉ nhìn ánh mắt của anh một cách đơn thuần, nếu là người không biết gì nhìn thấy, thì sẽ hâm mộ đối với sự cưng chiều mà nhà trai dành cho nhà gái trong tình yêu.
Cố Cẩm nghiêng đầu cười, ánh chiều tà chiếu lên mái tóc dài qua vai của cô, giống như đang dát lên cho cô một tầng ánh sáng vàng, xinh đẹp không giống người trong phàm trần.
Tình cảnh này.
Trong lòng Thiệu Sùng bỗng kinh hãi, đột nhiên phát hiện bạn gái của anh lại có một đôi mắt đào hoa mênh mông sóng nước.
Giờ phút này, trong hai mắt kia tràn đầy nhu tình, lấp lánh nước trong suốt, dường như người được cô nhìn chăm chú, chính là toàn bộ thế giới của cô.
Khiến cho người ta, sa vào trong đó.
Không cách nào có thể tự kìm chế được.
Thiệu Sùng chợt sinh ra cảm giác nếu cho anh thêm một thời gian ngắn nữa, không chừng anh thật sự có thể yêu Cố Cẩm.
Nhưng, anh đã suy nghĩ nhiều.
Cố Cẩm vén mái tóc chảy xuống tại bên tai, từng chút một thu lại nụ cười, mặt trở nên không biểu tình.
Chẳng biết tại sao, trong lòng Thiệu Sùng chợt xẹt qua một tia bất an, không đợi anh suy nghĩ, chỉ thấy môi đỏ của cô khẽ mở:
"Chúng ta chia tay đi!"